Chương 364: Về thăm 1
Sau khi ăn xong cơm, mẹ Cố còn thu thập đồ đạc cho cô, bí thư Cố thì hỏi cô chuyện ở trường học.
Nghe thấy hiện tại cô đang theo giáo sư Trần học hỏi, trong lòng bí thư Cố cực kỳ vui mừng, tuy rằng con dâu mình không học cấp ba, nhưng đi đến nơi này, cũng đều nổi bật hết, ngay cả khi tiến vào trường đại học thì cũng là sinh viên hàng đầu trong trường.
Vì thế khi Tô Thanh Hòa trở về quê của đội sản xuất, lại vác thêm một ít bút và vở dùng để học, tất cả đều được bí thư Cố đặt trong ở văn phòng riêng của ông. Bình thường ông tiết kiệm, nhưng tiết kiệm là để giữ lại cho Tô Thanh Hòa dùng.
Tô Thanh Hòa vác những vật dụng học tập có hơi nặng trịch này, cảm thấy lưng mình là những niềm hy vọng nặng nề.
Đến khi tới gần công xã Lâm Hà, cô lại đi tìm mẹ mình là đồng chí Cao Tú Lan. Kết quả được cho biết, đồng chí Cao Tú Lan đang họp trong công xã, nói chính xác thì là đang tiến hành mở họp với một vài phụ nữ và trẻ em bị thương ở liên đoàn phụ nữ.
Sau khi Tô Thanh Hòa dừng xe lại, cô đợi trong văn phòng của mẹ mình, đang lặng lẽ đọc sách, thì nghe thấy giọng nói đinh tai nhức óc của mẹ: “Phụ nữ chúng ta không thể sợ, sợ thì sẽ bị đánh.”
Lúc này, trong căn phòng họp nhỏ ở công xã có một đám người ngồi chật kín.
Chủ nhiệm Vương nhìn đồng chí Cao Tú Lan đang diễn thuyết với vẻ mặt bất đắc dĩ, mới vừa rồi, bà ấy đã nói xong màn phát biểu, chuẩn bị đi xuống sân khấu, kết quả cũng không biết là ai ầm ĩ nói muốn nghe cán sự Cao nói chuyện. Đồng chí Cao Tú Lan thuận theo ý dân, bắt đầu nói chuyện với mọi người.
“Tự các bác nói xem, có nhà nào thiếu phụ nữ không? Không có phụ nữ thì đâu thể xem là một gia đình được. Có nhà nào mà người quản lý việc nhà không phải là phụ nữ không? Một ngày ba bữa cơm cũng đều là phụ nữ lo, vậy sao phụ nữ còn phải bị bắt nạt nữa? Những người làm đàn ông đó, làm con trai đó, bắt nạt phụ nữ nhà mình, đều là cái thứ ngay cả súc sinh còn không bằng, tôi nói cho các bác biết, nếu đàn ông bắt nạt các bác, thì đừng có nhịn, con mẹ nó, phải liều chết với họ luôn, tự bản thân chúng ta kiếm chút ít lương thực, cũng không thua kém đàn ông, chúng ta không dựa vào bọn họ, chúng ta có bản lĩnh!”
Có bà cụ nói: “Chúng tôi không thể làm được thì sao?”
“Không thể làm, lương thực của người trong đội sáu phần thì chia bốn, có thế nào cũng sẽ không bỏ đói các bác đâu, sau đó lại tới nói với đội, nói những tên súc sinh đó không phụng dưỡng người già, trong đội không quan tâm thì tới tìm công xã, để những tên đàn ông đó tự mình hiểu rõ bản thân mình là thứ gì. Không có phụ nữ nấu cơm cho bọn họ, còn không phải bọn họ sẽ chết đói cả hay sao? Không có phụ nữ sinh con cho bọn họ, con mẹ nó từng tên một đều tuyệt hậu hết cả rồi!”
Đám phụ nữ lập tức cảm thấy mình quá vĩ đại.
Cơm là bọn họ nấu, con là bọn họ sinh, dựa vào cái gì ở trong nhà còn bị ăn đòn ăn chửi nữa chứ.
“Tất cả phải nhớ kỹ, chúng ta có tổ chức, công xã liên đoàn phụ nữ chúng ta chính là tổ chức của các bác, ai bị bắt nạt thì cứ việc tới, liên đoàn phụ nữ sẽ bảo vệ các bác!” Cao Tú Lan dồn hết sức lực nói một tràng.
Chủ nhiệm Vương vừa buồn bực nghe vừa uống nước.
Cán sự Tiểu Diệp nghe thấy mà tâm trạng hưng phấn. Không sai, phụ nữ chính là vĩ đại như vậy đấy, quan trọng như vậy đấy, phụ nữ không nên bị đàn ông bắt nạt.
Trong tiếng hoan hô và vỗ tay của nhiệt liệt của mọi người, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, khi nhóm phụ nữ bước ra ngoài đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Cao Tú Lan được một đám người vây quanh nói chuyện, đang chém gió, thì đột nhiên nhìn thấy con gái nhà mình, gương mặt già nua lập tức vui như hoa nở: “Ôi thôi, tôi cũng không nói chuyện với các bác nữa, mọi người về nhà cả đi, có chuyện gì thì lại tới, sinh viên đại học nhà tôi đã về rồi…”
Mọi người nghe lời bà ấy, tất cả đều nhìn qua và trông thấy Tô Thanh Hòa.
Ôi chao, sớm nghe nói cán sự Cao nuôi ra được một sinh viên đại học, hóa ra lớn lên ưa nhìn như vậy, vừa nhìn đã có bộ dáng của sinh viên đại học rồi. Quả nhiên cán sự Cao có bản lĩnh, có thể nuôi dưỡng ra một sinh viên đại học, còn không phải là có bản lĩnh hơn sinh viên đại học hay sao?
Lời bà ấy nói chắc chắn không sai.
Cao Tú Lan cũng không quan tâm được người ta nghĩ thế nào, mà chạy bình bịch tới kéo con gái mình. Sau đó hốc mắt đỏ lên: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta gầy đi rồi, mặt cũng nhỏ đi một vòng rồi.”
Tô Thanh Hòa sờ gương mặt mình lần nữa: “Mẹ ơi, thật sao?”
Cao Tú Lan gật đầu với đôi mắt ngấn lệ.