Chương 365: Về thăm 2
Tô Thanh Hòa lập tức thả lỏng, xem ra tuy rằng cô không ăn ít đi, nhưng suy cho cùng vẫn gầy đi một chút.
Cao Tú Lan chẳng quan tâm gì nữa, mà kéo con gái đi: “Đi nào, hôm nay công xã ăn thịt kho tàu, chúng ta ăn cơm rồi hãy trở về, cũng không thể để Thanh Miêu Nhi của chúng ta đói được, chúng ta phải ăn thành béo mập rồi mới trở về.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Tô Thanh Hòa được hưởng thụ sự đãi ngộ của nhà ăn công xã một bữa, cũng nhận ra năng lực xã giao mạnh mẽ của mẹ mình, khi ăn cơm, đầu bếp trong đó vừa nghe thấy cô là con gái của Cao Tú Lan, đã múc thêm ít cháo cho cô, cũng thêm một ít thịt kho tàu nữa. Dưới sự đốc thúc của Cao Tú Lan, Tô Thanh Hòa ăn xong món thịt kho tàu béo ngậy.
“Mẹ ơi, sao mẹ không ăn?”
Cao Tú Lan xoa mũi: “Mẹ không ăn, có hơi cảm lạnh, nên chẳng có khẩu vị gì cả.”
“Mẹ ơi, mẹ bị ốm rồi, mẹ để con xem nào.” Tô Thanh Hòa vừa nghe, đã lập tức sốt ruột, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy đồng chí Cao Tú Lan - mẹ ruột của mình có sức mạnh vô địch, nên vừa nghe thấy bà không thoải mái đã lập tức sốt ruột.
Người có tuổi rồi, sẽ lo lắng cơ thể xảy ra vấn đề.
Cao Tú Lan đáp: “Không sao, cũng không có gì hết đâu, chỉ là ăn cái gì cũng không thấy ngon, cái này để vài ngày là ổn thôi, bình thường cũng ăn không ít mấy món này ở nhà ăn công xã, nếu đổi lại là trước đây, chính là trong miệng không có vị gì, cũng vẫn ăn được.”
Tô Thanh Hòa cầm tay của Cao Tú Lan và bắt mạch, sau đó nhìn gương mặt bà ấy.
Đây cũng không phải chỉ là cảm mạo thôi đâu, mà còn có một vài dấu hiệu sốt, nếu lơ là, thì buổi tối sẽ phát sốt.
Cô vội vàng lau miệng: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi, đi tới trung tâm y tế mua ít thuốc nữa.”
Trên đường, Cao Tú Lan hỏi: “Uống thuốc gì con ơi, hơn nửa đời này của mẹ cũng chưa từng uống thuốc gì cả.”
“Mẹ à, đấy là trước kia không có điều kiện, nhưng bây giờ nhất định phải uống thuốc.” Tô Thanh Hòa còn chuẩn bị sau khi về nhà sẽ tìm hệ thống mua một viên thuốc cảm mạo, đắt thì có hơi đắt thật, nhưng cho mẹ mình uống thì cũng đáng giá.
Sau khi ngồi xe, một đường chạy về phía trung tâm y tế, Tô Thanh Hòa kêu bác sĩ ở trung tâm y tế bốc thuốc, kết quả điều kiện ở trung tâm y tế cũng không tốt, thuốc cũng không đủ. Lúc này, thuốc đang khan hiếm, dược phẩm rất đắt tiền, khám cho Cao Tú Lan vài lần, bác sĩ cho về nhà nghỉ ngơi là được, bệnh nhỏ đau nhỏ chịu một chút là qua ấy mà.
Tô Thanh Hòa: “…”
Sau khi ra khỏi trung tâm y tế, cô dẫn Cao Tú Lan về nhà. Cao Tú Lan ngồi sau xe, nói: “Mẹ đã nói không cần uống thuốc rồi mà, hơn nửa đời mẹ chưa từng uống thuốc, không thoải mái gì đó cứ chịu một chút là ổn thôi.”
Tô Thanh Hòa đương nhiên cũng biết, những bệnh nhỏ như cảm mạo này không uống thuốc cũng chẳng sao, nhưng bây giờ Cao Tú Lan đã không còn trẻ nữa, khi còn trẻ đã phải chịu khổ rồi, cơ thể không chịu được, bình thường nhìn thì có tinh thần, nhưng vừa bệnh cũng không dễ chống đỡ.
“Mẹ à, không sao, về nhà con sẽ chữa cho mẹ.”
Về đến nhà, lũ trẻ vẫn còn đang đi học, trường tiểu học ở đội sản xuất cũng không có kỳ nghỉ, còn người lớn thì đều đang đi làm.
Tô Thanh Hòa đưa Cao Tú Lan vào nhà, rót nước sôi cho bà, để bà ấy nghỉ ngơi, còn mình thì về phòng tìm hệ thống.
Nhìn thấy con gái mình bận trước bận sau như vậy vì mình, trong lòng Cao Tú Lan cực kỳ nóng hổi.
Tô Thanh Hòa vội vàng đi tìm hệ thống mua một viên thuốc cảm mạo. Khi có được thuốc cảm mạo trong tay, cô phát hiện ra đó là một viên thuốc màu trắng, không hề phát sáng mà cũng chẳng thế nào cả.
Ra khỏi phòng, Tô Thanh Hòa lại đi rót một cốc nước nóng cho Cao Tú Lan, nghiền viên thuốc cảm mạo thành bột rồi hòa với nước.
“Mẹ ơi, con có mang từ tỉnh về một ít thuốc pha nước, cái này cũng là con mang từ bên chỗ người ta về, không biết có hiệu quả hay không, mẹ uống xem.”
Đối với Cao Tú Lan mà nói, con gái đưa cho bà ấy uống gì cũng được hết, nên bà không nói hai lời mà uống liền một hơi.
Sau khi uống xong, Cao Tú Lan rõ ràng cảm thấy cơ thể mình dường như có hơi không đúng, trước đó còn cảm thấy không có tinh thần, cũng không có khẩu vị gì cả, nhưng lúc này lại cảm thấy có tinh thần hơn trước.
“Con gái, con cho mẹ uống thuốc gì vậy, sao mẹ đã thấy khỏe lên rồi?”
Tô Thanh Hòa: “…” Thuốc cảm hiệu quả nhanh này cũng nhanh chóng quá!
“Mẹ ơi, nguyên nhân chắc chắn không phải nằm ở thuốc đâu, thuốc có tốt đến đâu cũng không có hiệu quả tốt như vậy, đây là do vừa rồi mẹ ở bên ngoài đổ mồ hôi, trở về thấy khá hơn, lại uống thêm chút thuốc hỗ trợ, nên mới khỏe lại đấy.”
Lúc này Cao Tú Lan mới hiểu ra, sau đó sờ bụng mình: “Ôi chao, sao lại thấy đói nhỉ, mẹ đi làm chút gì ăn đây, con tự nghỉ ngơi trước đi.”