Chương 380: Nhảy lớp 3
Đối với lần kiểm tra này, lúc đầu lãnh đạo trường học còn kiên quyết không đồng ý, thế nhưng dưới đơn xin của liên danh các giáo sư năm nhất, trường học cũng không còn cách nào không coi trọng, hiệu trưởng nghe nói sau này trường học cho ra một nhân tài như vậy, bèn vui vẻ phê chuẩn đơn xin này.
Sau khi Tô Thanh Hòa nhận được thông báo, cô hưng phấn như bị kích thích.
Trước đó cô cũng đã suy nghĩ làm thế nào mới có thể tốt nghiệp sớm một chút, tránh cho sau này gặp phải thời kỳ đặc thù đó, dẫn đến không có cách nào tốt nghiệp được, nhưng bây giờ vừa vặn lại có cơ hội rồi.
Tô Thanh Hòa tính toán thời gian, lúc này chuyên ngành y học lâm sàng hạn định sáu năm, ít nhất phải học sớm hai năm mới có thể đảm bảo tránh được khoảng thời gian nào đó ở tương lai, nói cách khác, hiện tại cô ít nhất phải lăn lộn ở vị trí năm ba.
Nhưng Tô Thanh Hòa vẫn có hơi không hài lòng, thân là người đã từng học qua đại học một lần mà nói, cô cũng không muốn thời gian mấy năm đều phải tốn ở trong trường học một chút, hơn nữa với tình hình bây giờ, cô học đại học cũng không dễ dàng hơn đi làm, trên cơ bản không có thời gian để nghỉ ngơi, thời gian ngoài giờ học cũng đều là học, quả thực còn mệt hơn cả cuối cấp ba, còn không bằng tốt nghiệp sớm hơn một chút.
Cho nên Tô Thanh Hòa dự định cố hết sức phát triển đến bậc cao hơn.
Sau khi tính toán xong xuôi, cô lập tức đi tìm giáo sư Trần để mượn sách.
Giáo sư Trần nghe thấy Tô Thanh Hòa ngay cả sách năm tư, năm năm, và năm sáu cũng muốn mượn, chỉ nói: “Bạn học Tô Thanh Hòa, dục tốc bất đạt, em phải làm đâu chắc đấy, phải học chắc kiến thức, không thể xa rời thực tế để theo đuổi cái viển vông không hiện thực được, đây là kết luận sau khi chúng tôi bàn bạc, cũng là để thuận tiện tiến hành giáo dục bước tiếp theo cho em, hy vọng em có thể quý trọng, đừng khiến chúng tôi thất vọng.”
Tô Thanh Hòa nghiêm túc đáp: “Thưa cô, em chỉ muốn đọc nhiều sách hơn, đọc sách của cấp cao hơn, mới có lợi cho cho việc tìm ra kiến thức nền tảng mà em còn thiếu, cô yên tâm đi ạ, em sẽ cố gắng hết mình.”
Nỗ lực hết mình sớm tốt nghiệp một chút, rồi sớm đi quan sát học tập ở bệnh viện.
“Được rồi, tôi tin em là một sinh viên có chừng mực.” Giáo sư Trần giao toàn bộ sách cho Tô Thanh Hòa.
“Em cảm ơn cô!”
Tô Thanh Hòa mau chóng cảm ơn, rồi ôm sách chạy mất.
Nhìn bóng lưng của cô, giáo sư Trần nở nụ cười, trong lòng cảm thấy rất hiếm thấy, trong lòng bà, một người nhiệt tình với việc học lại chăm chỉ, là một người có tâm lý ổn định, nhưng sinh viên này thật hiếm có, vẫn duy trì được phần tài trí này như cũ.
Tô Thanh Hòa ôm sách nhưng không về ký túc xá, mà trực tiếp đi đến thư viện, sau đó vội vàng “quét sách”.
Chỉ có điều, ngành học chuyên môn của giáo sư Trần chỉ có mấy quyển sách, còn có những ngành khác vẫn chưa mượn được, Tô Thanh Hòa cảm thấy may mắn vì trước đây để học được nhiều kiến thức hơn, đã mượn trước một vài quyển sách để đọc, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, tốc độ đọc sách cũng cao hơn trước đây rất nhiều.
Người xung quanh nhìn tốc độ đọc sách của Tô Thanh Hòa ở bên này, cứ trung bình mười mấy giây là lại lật một trang sách, sau đó phát hiện ra một buổi chiều đã đọc xong ba quyển sách.
Mãi cho đến giữa trưa, Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng ghé lên mặt bàn nghỉ ngơi.
[Ký chủ, bổn hệ thống phát hiện ra hôm nay cô vô cùng chuyên chú.]
“Đó là chuyện cần thiết mà, tôi phải nhanh chóng tốt nghiệp, không muốn cả ngày ôm sách học nữa.” Tô Thanh Hòa có hơi vô lực đáp, thế nhưng nghĩ đến đợt khảo hạch sắp phải đối mặt có sự ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của cô, có thể quyết định sau này cô học ít đi mấy năm, mà lại lập tức có sức.
“Không nói chuyện với mi nữa, tôi phải học thêm một chút, đợi tôi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi phải ngủ thật ngon, cũng không cần ba, bốn giờ sáng là phải dậy nữa.” Đã từng có khi, cảm giác ngủ nướng đã trở thành một loại hy vọng xa vời.
Nỗ lực nỗ lực, chỉ để ngủ nướng!
Để có nhiều thời gian đọc sách hơn, buổi tối Tô Thanh Hòa cũng không ngủ sớm như vậy nữa, nhưng vì không muốn làm phiền người khác ngủ, nên buổi tối một mình cô giơ đèn cầy đọc sách ở hành lang.
Toàn bộ ký túc xá nhìn bộ dáng phấn đấu này của cô, cũng đều học theo mà đọc sách ở trong hành lang. Rất nhanh, toàn bộ tòa nhà ký túc xá cũng bắt đầu noi theo.
Tô Thanh Hòa: “…”
Tốn thời gian một tuần, trên cơ bản không chợp mắt, không nghỉ ngơi, Tô Thanh Hòa đã đọc xong sách chuyên ngành, còn tìm một vài anh chị khóa trên mượn vở ghi chép nữa.
Cuối tuần nghỉ ngơi, cô cũng không ở trong căn tin, mà lại tốn một ngày một đêm, ở trong ký túc xá sắp xếp lại kiến thức trong đầu mình.