Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 382 - Chương 382 - Chuyển Đi 1

Chương 382 - Chuyển đi 1
Chương 382 - Chuyển đi 1

Chương 382: Chuyển đi 1

Xong rồi xong rồi, kiếm củi ba năm đốt một giờ, cùng lắm cô chỉ tăng được đến năm hai mà thôi, cô chịu đựng nhiều ngày như vậy, ngoại trừ người gầy đi một vòng ra, còn cảm thấy đợt thu hoạch của mình cũng quá ít rồi.

Vừa tan lớp, Tô Thanh Hòa đã được gọi đến phòng làm việc của giáo sư Trần.

Giáo sư Trần nhìn dáng vẻ này của cô, không đành lòng nói tin tức kia cho cô.

“Thanh Hòa à, cô có một tin tức tốt muốn nói cho em trước.”

Tô Thanh Hòa khẩn trương đáp: “Thưa cô, có liên quan đến thành tích kiểm tra của em sao?”

“Đúng vậy, đã có thành tích của em rồi, trường học quyết định, em có thể thăng đến năm tốt nghiệp, trước sẽ tiếp xúc với việc học thực nghiệm ở trường học, sau này sẽ tới bệnh viện học hỏi sau.”

Tô Thanh Hòa nghe được tình huống này, trong đầu ong một tiếng, pháo hoa nổ tung tăng.

“Nhưng hiệu trưởng có một quy tắc, em nhất định phải đảm bảo sau này thi, môn nào cũng phải đạt đến điểm tuyệt đối, mới có thể tốt nghiệp bình thường.”

Tô Thanh Hòa liên tục gật đầu, điểm tuyệt đối thì cần thiết rồi, trường học có thể dưới tình huống cô mất điểm mà vẫn để cô lên lớp, là cô đã cảm kích vô cùng rồi.

Cô ôm giáo sư Trần một cách kích động: “Cô ơi, em vui quá, em cảm ơn sự vun trồng của các cô dành cho em!”

Giáo sư Trần vỗ lên vai của Tô Thanh Hòa với vẻ vui mừng, nói ra cũng thật xấu hổ, bà là giáo viên của Tô Thanh Hòa, nhưng cũng không dạy cô được bao nhiêu thứ.

Sau khi rời khỏi văn phòng của giáo sư Trần, cả người Tô Thanh Hòa như sống lại, nhìn cái gì cũng cảm thấy tốt đẹp hết.

[Ký chủ, không phải cô hẳn đã sớm biết mình thông qua sao? Tôi nhớ mình đã nói thành tích kiểm tra cho cô rồi mà.]

Tô Thanh Hòa hưng phấn đáp: “Đúng vậy, nhưng tôi rớt điểm mà, vậy mà trường học lại vẫn để tôi lên lớp, tốt quá rồi.”

[Thân ái nhắc nhở ký chủ, kiểm tra đạt tiêu chuẩn không phải là điểm tuyệt đối, ký chủ, cô thi điểm tuyệt đối đã muốn quen rồi.]

Tô Thanh Hòa: “… Tại sao mi không nhắc nhở tôi sớm một chút.”

[Chuyện này không thuộc phạm vi công tác của hệ thống.]

Tin tức Tô Thanh Hòa nhảy lớp rất nhanh đã truyền ra. Ngay lập tức từ năm nhất đại học tăng đến lớp tốt nghiệp, đây quả thực là chuyện trước nay chưa từng có, tuy rằng có người hoàn toàn chưa từng học qua đại học, nhưng vì sau này có được thành tựu, sau đó đã trở thành tiến sĩ của trường học nào đó, chẳng qua vẫn rất khác với tình huống của Tô Thanh Hòa.

So với tin tức Tô Thanh Hòa nhảy lớp, thì thành tích thi cử của cô lại càng sáng đến mức khiến tất cả mọi người mù mắt.

Sinh viên này học thế nào, học thế nào mới có thể đến được trình độ này?

Tin tức vừa truyền ra, đã có rất nhiều sinh viên đã muốn đi tìm Tô Thanh Hòa để học hỏi kinh nghiệm.

Lúc này, Tô Thanh Hòa đang ở trong ký túc xá thu dọn đồ đạc.

Bởi vì cô nhảy lớp, nên không tiện ở cùng với những bạn học này nữa, điều khiến cô cảm thấy vui vẻ nhất, chính là vì sinh viên năm sáu bình thường đều sẽ được đi đến các bệnh viện lớn học hỏi, cho nên trên cơ bản, lúc này, không có sinh viên nào ở trong trường học cả, ký túc xá dự phòng phân cho sinh viên năm sáu không có người ở, cuối cùng Tô Thanh Hòa cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ ở một mình một phòng ký túc xá rồi.

Biết Tô Thanh Hòa không chỉ sẽ nhảy lớp, hơn nữa còn phải chuyển đi, vẻ mặt của Nghiêm Phương Phương lộ ra vẻ không nỡ.

Sau khi quen biết Tô Thanh Hòa, cô ta học được rất nhiều phẩm chất từ trên người cô, ngay cả cha cô ta cũng nói cô ta đã trưởng thành hơn không ít, cô ta cũng đã coi Tô Thanh Hòa như thầy tốt bạn hiền của mình.

“Thanh Hòa, sau này tôi có thể tới tìm cô chơi không? À không đúng, là tìm cô cùng học tập chứ, tôi muốn đi theo bước chân của cô, cùng nhau tiến bộ.”

Nghiêm Phương Phương vừa giúp cô thu dọn đồ đạc, vừa hỏi.

Tô Thanh Hòa cười đáp: “Đương nhiên có thể rồi, cô muốn tới tìm tôi lúc nào cũng được hết, tôi nghe nói thời gian của sinh viên năm sáu rất nhiều.” Cuối cùng không cần mệt như vậy nữa, có thể nghỉ ngơi một chút được rồi.

Nghiêm Phương Phương bảo: “Thời gian nhiều cái gì chứ, lần trước tôi gặp một sinh viên tại nhà ăn của trường, người ta có nói, sinh viên không ra ngoài học thì cũng là ở trong trường học, làm nghiên cứu với giáo sư ở trong phòng thực nghiệm và viết luận văn, chỉ riêng khoản viết luận văn đã bận muốn chết rồi, viết luận văn cũng không giống như thi cử, về mặt kiến thức vô cùng lớn, hơn nữa còn phải khiến giáo sư hài lòng mới có thể thông qua được.”

Tô Thanh Hòa: “… Dù sao tôi cũng vừa mới tới, chắc hẳn sẽ không thế đâu nhỉ?”

Nghiêm Phương Phương sờ đầu mình: “Cái này tôi cũng không chắc nữa.”

Bình Luận (0)
Comment