Chương 383: Chuyển đi 2
Phía sau, Trương Mẫn đang đọc sách, nghe được lời này của cô, nghiêm túc đáp: “Sinh viên năm sáu đều sẽ đi công tác ở bệnh viện, yêu cầu nghiêm khắc hơn so với sinh viên năm nhất, chỉ có điều, bạn học Tô Thanh Hòa này, cô chắc hẳn không có vấn đề gì đâu, người nhiệt tình học hỏi, cho dù đi đến nơi nào cũng có thể tỏa sáng.”
“…” Tô Thanh Hòa lặng lẽ nuốt nước bọt, thế nhưng cô cũng không hề tha thiết học hành một chút nào, chỉ là cô không thể không học mà thôi.
Buổi chiều, bạn học ở ký túc xá giúp Tô Thanh Hòa cùng nhau chuyển đồ đạc vào trong ký túc xá mới.
Trong ký túc xá vắng tanh, kê một chiếc giường thấp, còn có một bàn và một ghế.
Mấy người giúp cùng nhau thu dọn sạch sẽ, treo rèm và mùng lên, dọn sạch bàn và ghế, rất nhanh đã lộ ra vài phần ấm áp.
Tô Thanh Hòa còn muốn mời mọi người đến căn tin ăn một bữa, kết quả mọi người đều xua tay từ chối.
“Bạn học Tô Thanh Hòa, cô tự giữ lại ăn đi, mọi người đều có cái ăn cả mà, không thể ăn đồ của cô được, học hành tốn não bộ lắm, cô tuyệt đối đừng để đói bụng nhé.” Ngô Thục Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lưu Đan bảo với vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Đúng đó, chúng tôi đều có phiếu lương thực cả.”
Nghiêm Phương Phương nói: “Chúng tôi nhiều người ăn như vậy, có thể ăn hết hai ngày của cô đấy, cô tự tiết kiệm cho mình một chút đi.”
Tô Thanh Hòa vô cùng muốn hét lên một câu, tôi rất có tiền đấy! Không đúng, là tôi rất có lương thực!
Dưới sự khách sáo của mọi người, Tô Thanh Hòa chỉ có thể mời mỗi người một phần bánh ngô, sau đó lại chia nhau lọ dưa chua cô mang từ nhà lên.
Tô Thanh Hòa nhìn mọi người, rồi lại nhìn đám người Lưu Đan có quan hệ bình thường, biết trong tương lai không xa, các cô sẽ chia tay nhau, hơn nữa mọi người còn phải trải qua mười năm tới, không biết sau này sẽ trôi qua thế nào nữa.
“Các bạn, chúng ta phải chăm chỉ học hành, tranh thủ có thể nhảy lớp, bây giờ quốc gia đang cần chúng ta, chúng ta hẳn nên hoàn thành nghiệp học từ sớm, bước vào cương vị công tác, dùng mồ hôi và máu của chúng ta xây dựng nên tổ quốc xinh đẹp.”
Nghiêm Phương Phương kích động nói: “Tôi cũng đặt ra mục tiêu cho mình, ít nhất cũng phải tốt nghiệp sớm một năm, thanh xuân tốt đẹp nhất định phải cống hiến cho tổ quốc của chúng ta.”
Lưu Đan bày tỏ: “Tôi đợi sau khi phân khoa, định chọn vào khoa nội, sau này sẽ nghiên cứu sâu vào phương diện này.”
Ngô Thục Hoa thì bảo: “Tôi định nghiên cứu thuốc, lần trước tôi nghe lý tưởng của bạn học Tô Thanh Hòa, tôi cũng hy vọng có thể phối ra được nhiều loại thuốc tốt hơn.”
Mọi người đều nhìn Tô Thanh Hòa: “Thanh Hòa, nếu như cô tốt nghiệp, định đi đến bệnh viện nào học hỏi vậy?”
Tô Thanh Hòa ngẩng đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ: “Tôi muốn làm quân y, hy vọng dùng năng lực của mình cứu vớt những sinh mệnh trẻ tuổi đã đổ máu và hy sinh cho nước nhà đó.”
Nghe được dự định của Tô Thanh Hòa, ánh mắt của mọi người nhìn về phía cô đều khác hẳn. Trong sự tôn sùng còn mang theo khâm phục.
Mũi của Nghiêm Phương Phương chua xót: “Thanh Hòa, tôi sẽ cố gắng, đến lúc đó cô cứ đến bệnh viện đợi tôi trước nhé, tôi cũng sẽ đuổi theo bước chân của cô, cùng cô làm quân y.”
Trương Mẫn đáp: “Tôi cũng muốn đi.”
Những người khác gật đầu.
Tô Thanh Hòa: “…” Lập tức có nhiều người theo đuổi như vậy, cô có chút không chịu nổi áp lực này đâu.
…
Trở lại ký túc xá, Tô Thanh Hòa tiến vào trong nhà bếp Quân Tẩu của mình.
Hiện giờ chuyện học hành cũng tương đối ổn rồi, nên cô tranh thủ thời gian để thăng cấp kỹ năng của mình, cứ như vậy, đã có thể nhanh chóng trở thành cao thủ võ lâm.
Nguyên liệu nấu ăn có thể tiến hành trao đổi trong hệ thống, tuy rằng phải nộp phí, nhưng tốt xấu gì cũng tiện hơn mua thuốc ở bên ngoài.
Tốn hơn nửa đêm mới làm xong ba món ăn, sau khi nhận được ba điểm kỹ năng, Tô Thanh Hòa mới rời khỏi phòng bếp Quân Tẩu, trực tiếp ghé lên giường ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa bị hệ thống gọi dậy.
[Ký chủ ký chủ, đã sáu giờ sáng, ký chủ còn không dậy thì sẽ muộn mất.]
Tô Thanh Hòa ngáp dài: “Không phải bảy rưỡi mới lên lớp hay sao?”
[Ký chủ, đó là năm nhất, trước đây trường học thông báo cho cô bảy giờ nhất định phải đến phòng thực nghiệm, bổn hệ thống nhớ thay ký chủ.]
“Bảy giờ ư?” Tô Thanh Hòa lập tức tỉnh táo, nhanh chóng dậy thay quần áo rồi chải đầu, sau đó đi vào khu rửa mặt công cộng để rửa mặt, lúc này vẫn chưa có người dậy, một mình cô rửa mặt ở trong này, nghĩ cũng thật lẻ loi.
Tô Thanh Hòa vừa đánh răng, vừa nói chuyện với hệ thống: “Hệ thống này, mi nói xem sao tôi lại thế này chứ, sau khi tôi nhảy lớp, sao vẫn không thể ngủ nướng hả?”