Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 384 - Chương 384 - Thực Nghiệm 1

Chương 384 - Thực nghiệm 1
Chương 384 - Thực nghiệm 1

Chương 384: Thực nghiệm 1

[Xin ký chủ hãy phát huy tinh thần chăm chỉ học hành, cố gắng học tập, đợi sau khi ký chủ trở thành bác sĩ, có thể hưởng thụ thời gian tan làm bình thường.]

“Nghe nói bác sĩ còn phải trực ban nữa cơ.”

[Cho nên ký chủ nhất định phải trở thành danh y, danh y đều cần hẹn trước, hơn nữa hoàn toàn không cần tuân thủ thời gian đi làm nhất định.]

Tô Thanh Hòa nghĩ một chút, cảm thấy thật sự có chuyện như vậy, ở kiếp trước khi cô đến bệnh viện, những phòng khám chuyên gia đó có rất ít người tới, bởi vì phí đắt.

[Ký chủ còn có thể trở thành một nhà khoa học sinh vật, phát sinh ra các vị thuốc, ký chủ phát minh ra một loại thuốc mới, thì có thể hưởng lợi cả đời.]

Đôi mắt của Tô Thanh Hòa sáng lên.

Đúng vậy, đợi sau này đánh giặc xong, sau khi thế giới hòa bình, cô không cần phải bận như vậy nữa, sau đó lại phát minh ra một hạng mục độc quyền, rồi có thể du lịch vòng quanh thế giới rồi.

Cuộc sống tươi đẹp dường như đang hiện ra trước mặt…

[Ký chủ, thân ái nhắc nhở, cô đã sắp muộn rồi.]

Giọng nói máy móc vang lên, Tô Thanh Hòa lập tức tỉnh táo, sau đó nhanh chóng đánh răng rửa mặt, vội vội vàng vàng trở về ký túc xá, đeo túi xách rồi lại chạy về tòa nhà thực nghiệm.

Bình thường mà nói, sau khi các sinh viên tiến vào đại học học tập, thứ học đầu tiên chính là kiến thức căn bản, về phần chương trình giảng dạy thực nghiệm đều sẽ xếp sau, càng về sau, chương trình cần thực nghiệm cũng càng nhiều.

Mà loại sinh viên vẫn còn chưa kịp học kiến thức thực nghiệm như Tô Thanh Hòa, lập tức nhảy nhiều như vậy, cần phải bù lại kiến thức thực nghiệm.

Cho nên giáo sư Trần và mấy vị giáo sư đã xếp lớp, sử dụng thời gian không có tiết của bọn họ, để dẫn Tô Thanh Hòa đi học kiến thức thực nghiệm, tiết đầu tiên là giáo sư Lâm, dạy giải phẫu cơ thể con người, là một vị nữ giáo sư hơn bốn mươi tuổi.

Khi đến phòng thực nghiệm, giáo sư đã tới rồi.

Tô Thanh Hòa nói với vẻ mặt khẩn trương: “Thưa cô, em xin lỗi đã tới muộn.”

“Không sao, em vẫn chưa muộn.” Giáo sư Lâm nhìn đôi mắt thâm đen của Tô Thanh Hòa, thở dài nói: “Thanh Hòa à, học hành cũng không nhất định phải rất liều mạng, mà phải lấy sức khỏe làm đầu.”

“Thưa cô, cô cứ yên tâm, cơ thể của em vô cùng tốt.” Tô Thanh Hòa lập tức đáp.

Giáo sư Lâm nở nụ cười, cũng không nói nhiều thêm nữa, đối với một sinh viên nhiệt tình học tập, thì việc học giống như sinh mệnh của các cô vậy.

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị tiến vào phòng thực nghiệm thôi.”

Giáo sư Lâm đưa một chiếc áo khoác trắng cho cô, Tô Thanh Hòa mặc lên người, lập tức cảm thấy trên người mình dường như có thêm một loại cảm giác thần thánh.

Mình cũng được xem như khoác một nửa áo blouse trắng rồi nhỉ?

Tiến vào trong phòng thực nghiệm, lọt vào trong tầm mắt chính là một vài chai lọ được ngâm ở trong nước thuốc.

Tô Thanh Hòa nhìn với vẻ tò mò, sau đó trông thấy một hai viên tròn tròn. Cô còn lại gần một chút để nhìn, vừa sáp lại, đã sợ đến mức lùi lại một bước.

Sau đó vỗ trái tím nhỏ bé của mình: “Thưa cô, đây là, đây là nhãn cầu sao?”

Giáo sư Lâm đi qua giải thích với cô: “Đúng thế, trong này đều là các bộ phận khác nhau của cơ thể người, đều là những tài nguyên y học quý giá ở trong bệnh viện, những thứ này đều có lợi để chúng ta hiểu thêm về cấu tạo con người, bên tay trái của em là một trái tim, bên phải là đại não, còn có…”

Tô Thanh Hòa: “…!”

Cô đi theo bên cạnh giáo sư Lâm với vẻ đờ đẫn, nhận biết các loại bộ phận cơ thể người.

Cuối cùng cũng xem xong những thứ giống như chịu cực hình này, giáo sư Lâm dẫn Tô Thanh Hòa đi đến một chiếc giường, trên đó phủ một tấm vải màu trắng.

“Những thứ kia đều là bộ phận cơ thể con người đã bị tách rời ra, chân chính giúp chúng ta nhận biết kết cấu trong cơ thể con người, vẫn cần đến cơ thể người thực sự.”

Tô Thanh Hòa lập tức nhìn tấm vải trắng phía trên mà sởn hết gai ốc.

Ngay khi giáo sư Lâm xốc tấm vải lên, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Giáo sư Lâm kinh ngạc hỏi: “Bạn học Thanh Hòa, em sao thế?”

“Em, tối qua em ngủ không đủ…” Sợ quá đi thôi.

Giáo sư Lâm nói: “Ồ, tôi còn tưởng em sợ nữa đấy, đứng lên đi, chỉ tiếc đây là một mô hình giả, không thể để em học hỏi trực quan được.”

Giả ư?

Tô Thanh Hòa lập tức bò dậy khỏi mặt đất, giả thì tốt rồi, giả thì khỏi cần sợ nữa.

Giáo sư Lâm vừa đeo bao tay, vừa nói: “Lần sau phía bên bệnh viện có thi thể quyên tặng, sẽ thông báo cho chúng ta biết, đến lúc đó chúng ta có thể học trực quan.”

Tô Thanh Hòa: “…”

Bình Luận (0)
Comment