Chương 391: Được nghỉ
Cô cảm thấy mình không nên làm một người lười biếng, mà nên làm một người chịu khó, khiến người khác cũng có thể có được lợi ích từ cô.
Giáo sư ở trường học cũng phát hiện ra tình trạng của Tô Thanh Hòa, cảm thấy đợt này cô có thể đã quá mệt rồi.
Dù sao thì chỉ riêng lần kiểm tra trước cũng đã rất phí sức lực, tuy rằng nghỉ ngơi một ngày, nhưng cũng không có lợi ích gì cả, bây giờ học kiến thức thực nghiệm cũng khá khó. Bản thân Tô Thanh Hòa lại là một người yêu thích việc học tập, khi nghỉ ngơi ở trong ký túc xá còn tự mình luyện tập. Cho nên mấy giáo sư quyết định cho Tô Thanh Hòa nghỉ vài ngày, để cô từ từ thả lỏng.
Tô Thanh Hòa vừa nghe sắp được nghỉ, đầu tiên là cảm thấy hưng phấn, thế nhưng rất nhanh đã nóng ruột, sao có thể nghỉ phép được chứ, thời gian học này của cô hoàn toàn không đủ, nếu như nghỉ, không phải lại phải kéo dài thời gian hay sao?
Cô vẫn đang đợi được ra ngoài thực tập mà không còn cần phải học, đọc sách và thi cử nữa, đợi cô trở thành một danh y, mỗi ngày sẽ chỉ chữa bệnh cho những người mang thương thế nghiêm trọng, mà mỗi ngày cũng không thể có nhiều người bị thương nghiêm trọng như vậy được, nên cô lại có thể hiện thực lý tưởng của mình, hơn nữa còn có thể hoàn thành giấc mơ của mình.
“Thưa cô, em không cần nghỉ, em vẫn có thể học.”
Giáo sư Trần nhìn cô với vẻ mặt hiền lành: “Đứa trẻ ngoan, các cô đều biết em rất nhiệt tình với tri thức, nhưng chúng tôi càng hy vọng em có thể duy trì cơ thể khỏe mạnh hơn, đợt này em thật sự mệt quá rồi, trở về nghỉ ngơi vài ngày cho tốt đi, thời gian học vẫn còn dài, mà cũng không làm lỡ mấy ngày này đâu, mấy vị giáo viên chúng tôi vừa khéo nhân mấy ngày này sắp xếp chương trình học cho em.”
Tô Thanh Hòa chỉ đành rời khỏi văn phòng giáo viên với vẻ mặt nản lòng.
[Đinh… chúc mừng ký chủ đã phát huy tinh thần cần cù chịu khó, phần thưởng nhiệm vụ, điểm kỹ năng: Một điểm!]
Tình huống gì đây?
Tô Thanh Hòa vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, hỏi hệ thống: “Tình huống gì thế?”
[Đây là phần thưởng ngẫu nhiên của bổn hệ thống, căn cứ theo hành động của ký chủ để đưa ra phần thưởng, hiện nay ký chủ đã trở thành người số một trong trường học, phù hợp với quy tắc ban thưởng của bổn hệ thống.]
“Tôi đã là người số một trong trường học sao? Mi nói là, số một? Hóa ra thi đứng đầu có cả phúc lợi này nữa ư, nói đi, sao mi không cho phần thưởng sớm hơn một chút đi, không phải cung phần thưởng phản xạ tự nhiên này quá dài rồi hay sao?”
[Không, người số một trường học là nói ký chủ đã trở thành người đầu tiên trong trường học được giáo viên cho nghỉ phép vì học hành quá cần cù.]
“…”
Tô Thanh Hòa cảm thấy lời này nói thật hay, thế nhưng nghe cứ thấy là lạ thế nào, nhưng cô cũng không để tâm nhiều như vậy, dù sao thì phần thưởng này cũng là thêm vào, giống như miếng bánh từ trên trời rớt xuống, quả thực đã an ủi tâm hồn bị tổn thương này của cô.
“Điểm kỹ năng này, tôi dùng thế nào đây?”
[Ký chủ có thể tùy ý thêm vào các phương diện kỹ năng của mình.]
Tô Thanh Hòa vui vẻ trong lòng: “Hữu dụng như vậy sao? Vậy tôi thêm vào… điểm kỹ năng “Mặc” đi, vừa hay tôi đang cần học thêu thùa, có điểm kỹ năng thì tôi học cũng sẽ thuận lợi hơn.”
Hệ thống cộng thêm một điểm kỹ năng vào thanh “mặc”, biến thành mặc (C): 1.
Cuối cùng cũng không phải trứng ngỗng to bự nữa, trong lòng Tô Thanh Hòa cũng có chút tự tin.
“Hệ thống, khi nào thì còn có thể cho tôi phần thưởng nữa, nếu như tôi lại cần cù hơn, liệu có phần thưởng như vậy hay không?”
[Phần thưởng tùy theo hành động bản năng của ký chủ, mà không phải hành động cố ý, ngoài ra, kiến nghị ký chủ lập kế hoạch về thời gian học tập của mình cẩn thận, kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.]
“Hệ thống, vậy mà mi lại nói ra được những lời có lương tâm như vậy.” Tô Thanh Hòa cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng rất cảm động, hệ thống còn biết quan tâm cô, kêu cô nghỉ ngơi, quả đúng là được thương mà sợ mà.
[Bởi vì bổn hệ thống không muốn bị nhân đạo hủy diệt.]
Tô Thanh Hòa: “…”
Tô Thanh Hòa trở về ký túc xá, thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học, bởi vì đám người Nghiêm Phương Phương vẫn còn đang trên lớp, nên cô để lại một lá thư nhét qua khe hở dưới cửa ký túc xá của các cô, lúc này mới đeo túi, lên đường trở về nhà.
Lại nói tiếp, cũng đã một tháng không về nhà rồi, nhớ mẹ quá đi.
Phía bên công xã Lâm Hà, Cao Tú Lan đang xử lý mâu thuẫn gia đình dẫn tới từ việc trọng nam khinh nữ.
Người cáo trạng là con dâu, nói mẹ chồng thường xuyên đánh đập chửi mắng con gái trong nhà, trên người mấy đứa trẻ toàn là vết thương, mà còn thường xuyên không được ăn nữa.