Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390 - Gầy 2

Chương 390 - Gầy 2
Chương 390 - Gầy 2

Chương 390: Gầy 2

Đầu bếp số một hỏi: “Đầu bếp tiểu Tô, cháu thế này là sao vậy?”

“Ôi, gần đây cháu học khá nhiều thứ, nên không có thời gian nghỉ ngơi.”

Lúc này, bác đầu bếp mới gật đầu với vẻ hơi đăm chiêu, hóa ra là mệt thành ra như vậy, thực sự cũng không chỉ có mệt thôi đâu, ăn uống ở bên trường học cũng chẳng có gì ngon cả, thứ cung cấp đều là lương thực phụ, mà không có chút dinh dưỡng gì, vừa không được nghỉ ngơi cho tốt, vừa không có cái ăn, có thể tốt được mới là lạ ấy.

“Đầu bếp tiểu Tô, cháu thật sự vất vả rồi.” Đầu bếp số hai nói.

Tô Thanh Hòa nói trong sự vui sướng: “Không có gì, không có gì, học hành đều như vậy cả đấy bác ơi, không gắng sức thì sao có thể học tốt được?”

Hiện tại cô cảm thấy rất đáng giá, cùng lúc học được kiến thức, lại còn có thể giảm béo, thật tốt quá, chỉ có điều, quần áo rõ ràng đã hơi rộng đi, trở về còn phải may hai bộ quần áo nữa cho mình.

Cách giờ bán cơm cũng không còn bao lâu, Tô Thanh Hòa xắn tay áo bắt đầu nấu ăn. Mấy bác đầu bếp ở bên cạnh chăm chỉ học hỏi.

Bởi vì thời gian không đủ, cho nên Tô Thanh Hòa chỉ dạy một món đậu phụ thập cẩm, và một món chân giò hầm.

Nhìn thấy Tô Thanh Hòa làm ra những món ăn có đủ sắc, hương và vị một cách thành thục như vậy, mấy bác đầu bếp càng ngày càng khâm phục đầu bếp nhỏ có tuổi tác không lớn này.

Cho nên đợi khi Tô Thanh Hòa định đi, mấy bác đầu bếp đột nhiên giữ cô lại, kêu cô cùng ăn món chân giò hầm này.

“Đầu bếp tiểu Tô, cháu đừng khách sáo mà, cháu mà khách sáo, thì sau này sao các bác lại không biết xấu hổ mà học tay nghề của cháu chứ?” Đầu bếp số ba nói.

“Đúng đó, cháu ăn trước đi, bác đi làm một bát mỳ vằn thắn thịt heo cho cháu, từ từ bồi bổ, coi gầy đi rồi kìa…” Đầu bếp số hai nói.

Đầu bếp số ba bảo: “Đầu bếp tiểu Tô, học thì học, nhưng cũng cần phải chăm sóc tình trạng cơ thể của mình, sau này mỗi cuối tuần, các bác sẽ hầm canh thịt đưa vào trường học cho cháu, ở đây các bác có xe đạp, nên tiện lắm.”

Tuy rằng những bác đầu bếp này không hiểu suy nghĩ người truyền đạo truyền nghề đều là thầy gì đó, nhưng bọn họ học nấu ăn với Tô Thanh Hòa, bản thân chiếm được lợi ích rất lớn, còn cô gái nhỏ nhà người ta xa rời quê hương lên đây học, vất vả như vậy lại còn dạy bọn họ nấu ăn, nếu như bọn họ còn không chăm sóc cô một chút, vậy cũng không có lương tâm quá rồi.

Tô Thanh Hòa nhìn chân giò nhỏ mỡ, nuốt nước miếng, cô đã rất lâu rồi chưa ăn thịt, nhưng mà tặng canh sao? Cái này đương nhiên không được rồi.

“Không cần, không cần đâu, cháu ở trường học ăn rất được, thật sự không cần các bác đưa tới đấy đâu, chỗ cháu cũng không tiện.”

“Chẳng có cái gì không tiện cả, cháu đừng khách sáo, cháu mà khách sáo thì các bác sĩ nổi giận với cháu đấy.”

“Cơ mà làm sao có thể khách sáo được chứ, cháu đi tới bên này cũng không dễ dàng gì, nhưng còn không phải vẫn tới như thường hay sao? Đầu bếp tiểu Tô, cháu đừng khách sáo, bằng không mấy người các bác đều ngại lắm.”

Mấy người đều mang vẻ mặt cương quyết.

Tô Thanh Hòa: “…”

Trước khi trời tối, Tô Thanh Hòa ngồi xe trở về trường học, cô sờ phần bụng no căng của mình, lặng lẽ thở dài.

Sau này vẫn không thể thường xuyên tới quán cơm được, cứ tiếp tục ăn như vậy, thì những miếng thịt đã chạy mất đó của cô lại sắp trở về mất.

Vất vả lắm mới về đến ký túc xá, Tô Thanh Hòa chuẩn bị luyện tập thêu thùa một lúc rồi ngủ. Không quan tâm có thịt hay không, nhưng giấc ngủ thì vẫn cần phải bồi bổ.

Cô vừa vào cửa ký túc xá đã đột nhiên ngây ngẩn cả người.

“…” Chỉ nhìn thấy trên ký túc xá treo một một tấm lưới đựng đồ, trong lưới đựng giấy dai, vừa nhìn đã biết là đựng đồ ăn.

Cô cầm cái lưới xuống, sau đó nhìn hành lang, ngược lại, thi thoảng có hai ba người đi qua, nhưng cũng không phải người quen.

Vì thế cô mở cửa, cầm đồ vào, vào trong phòng, mở ra nhìn, mới thấy là mấy bánh bao nhân thịt.

“Hệ thống, đã xảy ra chuyện gì vậy, ai tặng thế?”

“Là bạn học ở ký túc xá trước của cô, hai người có quan hệ rất tốt với cô ấy.]

“…”

Tô Thanh Hòa cũng không nói rõ được đang có cảm giác gì, nếu cô không có hệ thống, thì lúc này, bánh bao đối với cô mà nói, chắc hẳn chính là lương thực vô cùng quý giá. Bản thân bạn học không nỡ ăn, nhưng lại tặng cho cô ăn. Cô biết, nếu lúc này tặng lại, đám người Nghiêm Phương Phương chắc chắn cũng sẽ không lấy, mà cũng sẽ khiến các cô khó xử.

Vì thế cô cất bánh bao vào trong không gian, thứ này đối với cô mà nói, không chỉ là lương thực mà còn là một phần tâm ý, luôn luôn nhắc nhở cô, có nhiều người quan tâm tới cô, yêu thương cô, cổ vũ cô như vậy.

Bình Luận (0)
Comment