Cảm ơn bạn MêM92, Nhule2511, và linahuynh285 đã đẩy kim phiếu ^^
Chương 389: Gầy 1
“Thanh Hòa?”
Bên cạnh truyền tới giọng nói ngạc nhiên.
Tô Thanh Hòa ngẩng đầu lên nhìn, là Nghiêm Phương Phương, đôi mắt của cô sáng ngời: “Các cô cũng đến giờ mới ăn cơm sao, mỗi lần tôi tới đều không nhìn thấy các cô.”
Nghiêm Phương Phương ngồi đối diện với Tô Thanh Hòa với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, lúc này còn chưa đến hai tuần, mà đã thay đổi rất nhiều rồi.
“Sao thế?” Tô Thanh Hòa trừng to mắt nhìn cô ta rồi hỏi.
Nghiêm Phương Phương nhỏ giọng đáp: “Thanh Hòa này, cô gầy đi nhiều quá… nhìn mắt cũng to hơn rồi, mặt cũng nhỏ đi nữa.” Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người gầy lại ưa nhìn như vậy, trước đây cô ta cứ cho rằng, chỉ có mập mới ưa nhìn thôi!
Tô Thanh Hòa đã rất lâu không quan sát gương mặt mình, bởi vì cô thực sự không có thời gian.
Nghe được lời của Nghiêm Phương Phương, cô sờ gương mặt mình, thịt dưới cằm hình như đã không còn bao nhiêu
“Thật sự đã gầy đi rất nhiều rồi sao?”
Nghiêm Phương Phương vội vàng gật đầu: “Thanh Hòa à, có phải học hành rất mệt hay không?”
Chắc chắn là có rồi, Tô Thanh Hòa đi học năm tốt nghiệp, kiến thức trước đó còn phải củng cố, nghe nói năm tốt nghiệp phải học rất nhiều thực nghiệm, Thanh Hòa đi học chắc chắn không có thời gian nghỉ ngơi rồi.
Lúc này, trong lòng Tô Thanh Hòa cũng xem như được an ủi, tuy rằng đợt này vất vả như vậy, thế nhưng cô thật sự đã gầy đi rồi: “Không mệt không mệt, mỗi ngày học đều vô cùng vui vẻ, tôi có sức mà, toàn bộ mọi chuyện đều đáng giá cả! Phương Phương, cảm ơn cô!”
Cô nhanh chóng ăn xong cơm, sau đó cầm bát đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, đi trước nha.”
Sau đó vội vàng ôm bát đũa chạy.
Nghiêm Phương Phương thở dài khi nhìn thấy bộ dạng này của Tô Thanh Hòa, Thanh Hòa mệt như vậy mà còn nói không mệt… loại tinh thần này của cô khiến người ta thật quá bội phục.
Cô ta cảm thấy mình lát nữa trở về ký túc xá phải ghi đoạn này lại.
Tô Thanh Hòa một đường chạy về ký túc xá, đặt bát đũa xuống, lấy gương soi mặt mình, rồi lại cầm bức ảnh chụp chung của mình và Trường An, quả nhiên có sự khác biệt rất lớn.
Ôi trời, cuối cùng cũng gầy đi rồi!
Tô Thanh Hòa vui như mở cờ trong bụng, sau đó nhanh chóng thu xếp đồ đạc ra ngoài, cô định đi chụp một bức ảnh, rồi thuận tiện mang đi gửi qua cho Trường An, như vậy, khi anh nhớ cô, sẽ nhớ đến dáng vẻ hiện tại của cô.
Trong nơi đóng quân ở biên cương, Cố Trường An khó có được thời gian nghỉ ngơi, anh ngồi ở trong ký túc xá, nhìn bức ảnh tạo hình trái tim bằng tay của mình và Tô Thanh Hòa mà cười ngây ngô.
“Tiểu đội trưởng à, cậu đang xem gì thế, lần trước ra ngoài làm nhiệm vụ cũng lén lút xem ảnh, cho tôi xem với nào.” Lý Tiểu Lỗi sáp lại.
Cố Trường An vội vàng nhét ảnh vào trong ngực: “Không cho nhìn, là vợ tôi.”
Lý Tiểu Lỗi đã sớm biết Cố Trường An có một cô vợ ưu tú biết bao, ưa nhìn biết bao, nhưng đây dù sao cũng đều là Cố Trường An tự mình nhắc tới, mà anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Anh ta vội vàng quấn lấy Cố Trường An, nói: “Tiểu đội trưởng ơi tiểu đội trưởng à, cho chúng tôi nhìn xem chị dâu lớn lên thế nào đi, như vậy lần sau gặp mặt, sẽ không nhận sai, nếu lần sau gặp trên đường, còn có thể chạy qua gọi một tiếng chị dâu chứ.”
Cố Trường An tưởng tượng ra vợ mình được gọi là chị dâu, khóe miệng nhếch lên, sau đó đưa bức ảnh cho anh ta nhìn: “Không thể cầm, chỉ có thể xem, cẩn thận làm hỏng đó.”
Lý Tiểu Lõi vội vàng đáp: “Tôi đảm bảo sẽ không đụng vào đâu, tôi chỉ xem thôi.” Nói rồi dán sát lại nhìn, sau đó kinh ngạc hô lên: “Tiểu đội trưởng à, chị dâu lớn lên xinh thật đó! Trên gương mặt có thịt, có phúc khí ghê!” Anh ta nhớ đến người trong thôn mình hoặc là phù nề, hoặc là xanh xao vàng vọt, mà chưa từng thấy ai khỏe mạnh như vậy.
“Còn không phải ư, vợ tôi cái gì cũng tốt, chuyện gì cũng biết làm, còn rất biết thương người ta, lại còn vô cùng thông minh, thôi không nói nữa.” Cố Trường An nhìn bức ảnh và nói, dù sao thì nói đến ưu điểm của Thanh Miêu Nhi, nói bao nhiêu cũng không đủ.
“Tôi phải kiếm thật nhiều tiền gửi về, để cô ấy ăn ngon một chút, uống nhiều một chút, sau này dáng vẻ sẽ càng đẹp hơn.”
Lý Tiểu Lỗi ở bên cạnh suy nghĩ, tạo dáng tay đó của tiểu đội trưởng và chị dâu là gì thế nhỉ?
…
Tô Thanh Hòa vội vàng chụp ảnh rồi gửi đồ, tốn thời gian hơn nửa buổi chiều, khi đến tiệm cơm Quốc Doanh cũng đã sắp đến bốn giờ.
Nhìn thấy cô tới, mấy bác đầu bếp suýt chút nữa đã không nhận ra. Đây vẫn còn là đầu bếp tiểu Tô sao, trước đây vừa nhìn đã biết cô làm đầu bếp, nhưng bây giờ nhìn, lại giống như người lao động vất vả trong xã hội cũ, mặt cũng nhỏ đi một vòng.