Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 394 - Chương 394 - Mẹ Chồng Nàng Dâu 3

Chương 394 - Mẹ chồng nàng dâu 3
Chương 394 - Mẹ chồng nàng dâu 3

Chương 394: Mẹ chồng nàng dâu 3

Đây đều là chuyện gì vậy?

Dù sao cũng là tố cáo bà lão Vương, cho nên phía bên đồn công an cũng nể mặt Cao Tú Lan và con dâu nhà họ Vương, tiến hành điều tra bà Vương theo lệ, kêu bà Vương khai rõ thời gian phạm tội của mình, địa điểm phạm tội, và cả động cơ phạm tội nữa.

Bà Vương: “…” Sao nghe lại dọa người như vậy, phạm tội gì, mụ ta không có phạm tội, sao lại phải khai cả thời gian phạm tội nữa.

“Đồng chí à, tôi không có phạm tội mà.” Bà Vương ngụy biện.

Cao Tú Lan vỗ bàn: “Sao lại không phạm tội, khi nào định dìm chết cháu gái bà, định dìm ở đâu, tại sao phải dìm chết?”

“...”

Mồ hôi của bà Vương từ trên đầu nhỏ xuống tí tách: “Tôi không định dìm chết nó…”

“Bà muốn dìm chết con gái tôi, Tiểu Thảo và Diệp Nhi đều nghe thấy hết cả rồi, còn cả Bảo Sinh nữa.” Con dâu nhà họ Vương nhìn chồng mình và khóc: “Sao anh không nói gì đi chứ?”

Vương Bảo Sinh cúi đầu im lặng.

Cao Tú Lan nói: “Không sao, trở về đi tìm Vương Tiểu Thảo và Vương Diệp Nhi nhà các người hỏi, nếu hỏi rõ rồi, thì chính là bà nói dối, thế này cũng là phạm tội.”

Bà Vương lập tức rùng mình hai cái, mẹ ơi, sao cái gì cũng là phạm tội hết thế?

“Tôi nói tôi nói, tôi ghét con gái… trong nhà toàn là con gái, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, dìm chết cũng không biết, nhưng tôi vẫn chưa dìm chết mà.”

Toàn bộ người có mặt ở đây nghe được lời này, đều lườm bà ta, lời này mà cũng có thể nói ra cho được, bà lão này cũng quá độc ác rồi.

Cán sự Tiểu Diệp tức đến mức suýt chút nữa thì ném bút vào mặt mụ ta, ôi trời, cũng may cán sự Cao bắt được người, bằng không thật sự hời cho mụ già này quá rồi.

Cao Tú Lan ngược lại cũng không nghĩ nhiều như vậy, thân là người ở tuổi này của bà, chưa có gì là chưa từng nhìn qua: “Bà nên thấy may vì chưa dìm chết đi, bằng không lúc này đã bị xử bắn rồi, bà giết người, phạm pháp thì phải đền mạng!”

Bà Vương sợ đến mức run cầm cập: “Tôi chưa dìm chết, chưa dìm chết mà, con bé vẫn còn ổn lắm, đang ở nhà kìa.”

Cao Tú Lan nói: “Vậy bà còn dám nữa hay không?”

“Không dám không dám, tôi cũng không dám nữa đâu.” Bà Vương sắp khóc luôn rồi, bà ta đã trải qua một chuyện lớn nhất trong đời này.

Để bà Vương ấn vân tay lên giấy cam đoan, Cao Tú Lan chỉ vào Vương Bảo Sinh và con dâu nhà họ Vương: “Một người như vậy, mà cô còn sinh con cho cậu ta làm gì, nên để cậu ta tuyệt hậu luôn đi. Một thằng nhát gan, ngay cả con mình cũng không bảo vệ được, thì còn làm đàn ông làm gì, cắt bay đi rồi làm phụ nữ luôn cho rồi. Con trai tôi có nghe lời tôi đến đâu, nhưng nếu tôi kêu tụi nó đánh vợ, thì không ai ra tay hết! Ra tay với phụ nữ thì không phải là đàn ông, mà là súc sinh! Cô cần gì phải chịu tủi nhục vì một thằng súc sinh! Nếu cậu ta dám ra tay với cô, cô cứ về đây tố cáo cậu ta, nông trường đang thiếu người làm việc đấy, dù sao thì cũng có người trong đội nuôi, một mình cô nuôi con cũng không chết đói được.”

Con dâu nhà họ Vương được nói đến đầu óc thanh tỉnh, cô ta cảm thấy mình đúng là hồ đồ quá, làm sao phải để con gái mình bị giày vò như vậy được, còn suýt chút nữa thì mất con gái.

“Vương Bảo Sinh, nếu như các người còn bắt nạt con gái tôi, thì tôi sẽ tới tố cáo các người, khiến các người phải đi đến nông trường, làm việc ở nông trường!”

Con dâu nhà họ Vương nói lời tàn nhẫn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta ngẩng đầu trước mặt mẹ chồng và chồng mình.

Bà Vương và Vương Bảo Sinh không ai dám nói gì, sợ lúc này nói gì thì lại phạm phải chuyện gì đó.

Khi trở về, Cao Tú Lan phát bằng khen cho con dâu nhà họ Vương, đều là phần thưởng miễn phí có sẵn ở công xã, kêu cán sự Tiểu Diệp viết: “Phụ nữ tích cực, vì việc nước quên tình nhà.”

Cán sự Tiểu Diệp nói: “Có bằng khen này sao ạ?”

Cao Tú Lan nói: “Không phải đều là người viết ra hay sao, để ý làm gì, chúng ta phải khiến các phụ nữ tích cực tới báo cáo với chúng ta, bằng không chúng ta lại nhàn rỗi đến phát hoảng mất.”

Người nhàn rỗi đến phát hoảng thì không có cơm ăn, bà ấy cũng biết đạo lý này, làm việc làm việc, đương nhiên phải làm việc rồi.

Cán sự Tiểu Diệp khâm phục không thôi: “Cán sự Cao, bà thật đúng là thông minh.”

“Còn không phải sao, con gái tôi là sinh viên đại học, cũng là vì nó có đầu óc giống như tôi vậy, ba đứa con trai của tôi đều giống cha nó, còn con bé thì giống tôi, thông minh!”

Tô Thanh Hòa đeo bao hành lý, một đường lắc lư, cuối cùng từ tỉnh về đến huyện đã là buổi chiều.

Cô đi thẳng đến khu tập thể huyện ủy, chuẩn bị sáng ngày mai đạp xe về nhà.

Bình Luận (0)
Comment