Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 395 - Bồi Bổ 1

Chương 395 - Bồi bổ 1
Chương 395 - Bồi bổ 1

Chương 395: Bồi bổ 1

Bởi vì lúc này đã rất muộn rồi, người tan làm ở công trường cũng rất nhiều, cho nên Tô Thanh Hòa liên tục gặp được rất nhiều công nhân. Khi đến khu tập thể huyện ủy, cô vác đồ đạc, chào hỏi bác Trương.

“Chào bác Trương.”

Bác Trương đang hút thuốc, nghe thấy giọng nói quen thuộc, biết ngay là Tô Thanh Hòa đã về, mới cười ha ha nhìn qua, nhưng sắc mặt lập tức cứng lại, ôi trời, là ai thế kia? Lại nhìn thêm, hình như là con dâu út của nhà bí thư Cố.

Ôi, sao, sao lại gầy thành cái sào trúc thế này?

Tô Thanh Hòa vác bao sách, xách bao hành lý một đường leo lên cầu thang, cuối cùng cũng đến tầng ba, cô lập tức cảm giác thở phào nhẹ nhõm, rồi mau chóng gõ cửa.

“Tới đây tới đây.” Bên trong truyền tới giọng nói của chị dâu thứ.

Rất nhanh, cửa đã mở ra, một người phụ nữ đẫy đà đứng ở cửa, Tô Thanh Hòa sững sờ, chị dâu thứ thật sự béo lên rồi.

Tô Thanh Hòa vừa định nói chuyện thì nghe chị dâu thứ nói: “Đồng chí, cô tìm ai vậy?”

“… Chị hai, em là Thanh Hòa đây mà.”

Lúc này, chị dâu thứ mới phản ứng lại, má ơi, đây thật sự là vợ của chú ba đấy sao, ôi trời, vợ chú ba có gương mặt tròn đó, vợ chú ba có vẻ mặt phúc khí nhà bọn họ, sao lại biến thành thế này, sao lại gầy hơn cả cô ta ngày trước thế?

Cô ta kéo Tô Thanh Hòa vào nhà: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau ra đây đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Mẹ Cố đi ra khỏi phòng với vẻ mặt mất kiên nhẫn, vừa rồi bà còn định cất đồ tốt để lại cho con dâu nhà mình, thế nhưng nhìn thấy Tô Thanh Hòa, bà lại sững sờ.

Thân là người cả ngày trong lòng nhắc đến con dâu hết tám, mười lần, con dâu bà đã biến thành cái dạng gì thì bà vẫn có thể nhận ra, nhưng điều khiến bà ngạc nhiên là thịt của con dâu bà đâu hết rồi?

Nhìn thấy Tô Thanh Hòa với gương mặt nhỏ đi hai vòng, trong lòng mẹ Cố lập tức giống như bị dao cứa, đôi mắt cay xè, chạy tới nắm tay Tô Thanh Hòa, ôi trời, ngấn trên bàn tay đã không còn thấy đâu nữa.

Tô Thanh Hòa bị phản ứng này của bọn họ dọa sợ ngây người, ngơ ngác nói: “Mẹ ơi, con nghỉ phép nên về nhà ạ.”

“Thanh Miêu Nhi của mẹ, sao, sao con lại thành ra thế này… con đã chịu khổ rồi, Thanh Miêu Nhi của mẹ…” Mẹ Cố trực tiếp vừa khóc vừa kêu.

Tô Thanh Hòa lập tức choáng váng đầu óc: “Mẹ ơi, không phải, con có chịu khổ đâu, đây là do đợt trước con bận học với bận thi thôi.”

Mẹ Cố lại càng đau lòng hơn: “Mẹ biết con không nên đi học đại học mà, một mình con ra ngoài chịu khổ chịu tội, mẹ còn không biết sao, Thanh Miêu Nhi của mẹ…”

Chị dâu thứ ở bên cạnh cũng khóc: “Thanh Hòa, em đã chịu khổ rồi, sao em còn gầy hơn cả chị ngày trước thế này.” Vợ chú ba gầy như vậy, còn mình thì vẫn béo, có phải mình sắp lập tức có vận may rồi hay không?

Tô Thanh Hòa: “…”

Một lúc sau, bí thư Cố và những người khác mới trở về.

Cố Trường Bình đã thăng chức trở thành chủ nhiệm, mỗi ngày đều về nhà muộn, Cố Trường Chính mắt thấy cũng sắp thăng chức, hai người gần đây cũng tỏ ra rất tích cực.

Bí thư Cố rất hài lòng về biểu hiện như vậy của các con, khi nhìn thấy hai người cũng sẽ mang vẻ mặt tươi cười, ba cha con gặp nhau trên đường, dứt khoát nói cười đi về nhà.

Vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng gào khóc trong nhà, còn tưởng đã xảy ra chuyện, mau chóng mở cửa vào phòng…

Mẹ Cố nhìn thấy bí thư Cố trở về, lại càng tìm được người trút giận hơn: “Ông Cố, ông xem chuyện tốt mà ông làm đi, ông nhất định muốn đưa Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta đi học cơ, ông xem con bé chịu biết bao nhiêu khổ sở rồi!”

Bí thư Cố nhìn Tô Thanh Hòa đột nhiên trở về, còn là Tô Thanh Hòa gầy đi hai vòng, có hơi không biết nói lời gì để phản bác.

Ông lôi một xấp phiếu từ trong túi ra, đưa cho con dâu cả nhà họ Cố: “Đi, đi đến nhà ăn đổi ít thịt về, đừng nghĩ ngợi, mau đi đổi đồ ngon, có nhiều nước thịt vào.”

Chị dâu cả nhà họ Cố vội vàng nhận phiếu rồi lại vội vàng chạy đi.

Bí thư Cố nhìn con dâu mình, cũng không biết nói gì, đưa con trai vào quân đội, rồi đưa con dâu đến đại học, hình như đều là chuyện ông làm ra.

Bây giờ bọn họ đều chịu khổ cực nhiều như vậy, nói trong lòng ông không áy náy chính là giả.

“Thanh Hòa, lát nữa ăn nhiều một chút.”

Khóe miệng của Tô Thanh Hòa co rút đầy ngượng ngùng, không phải cô chỉ gầy đi thôi sao, cô cảm thấy mình như vậy rất ưa nhìn.

Mặt nhỏ mắt to, hơn nữa trời sinh khỏe mạnh, sắc mặt cũng không kém. Nhưng sao mọi người đều cảm thấy cô như thế không ổn nhỉ?

Buổi tối cùng nhau quây quần ăn cơm, mẹ Cố ra sức gắp thịt cho Tô Thanh Hòa, lại còn gắp toàn thịt mỡ.

Bình Luận (0)
Comment