Chương 412: Mục tiêu mới 2
Mẹ Cố vừa nghe mục tiêu của cô ta, suýt chút nữa thì sặc cơm, sau đó cười híp cả mắt lại: “Ha ha ha…”
Lúc đầu bà đi tới liên đoàn phụ nữ, vợ thằng hai còn chê cười bà.
Chị dâu thứ: “…”
Tô Thanh Hòa kéo chị dâu thứ: “Mẹ là đang cười vui vẻ đấy.”
“Con nhất định sẽ nỗ lực tiến lên!” Chị dâu thứ đáp với vẻ mặt tự tin. Tô Thanh Hòa nói đúng, việc mà cô ta muốn làm, chuyện nào cũng thành công, nói béo lên là béo lên, nói giảm béo… vẫn chưa giảm béo được, mà đây không phải là trọng điểm, dù sao cô ta nói làm chủ tịch công đoàn, thì nhất định có thể làm chủ tịch công đoàn!
Nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của chị dâu thứ, Tô Thanh Hòa cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, chị hai đi lăn lộn trong đơn vị, vẫn xem như tốt hơn giày vò cơ thể mình.
Buổi chiều khi Tô Thanh Hòa rời đi, cũng chỉ có mẹ Cố tiễn cô ra trạm xe, những người khác đều đi làm cả. Đối với người nhà họ Cố mà nói, công việc là một chuyện nghiêm túc, đến sớm về muộn là không được phép, cũng chỉ có một người làm việc mà thậm chí còn không thể tính là công việc tạm thời, mới có thể tùy tiện nghỉ làm để đi tiễn người.
Một đường tiễn đến trạm xe, mẹ Cố lau nước mắt: “Thanh Miêu Nhi à, con nhớ thường xuyên gọi điện về nhé, bây giờ cả ngày mẹ đều trực ở văn phòng liên đoàn, con cứ gọi đến liên đoàn phụ nữ, có khổ có mệt gì thì cứ tìm mẹ.”
Tô Thanh Hòa nhìn bà như vậy, cũng bị làm cho mũi xót mắt nóng, thời gian xa cách vẫn luôn thúc đẩy tình cảm: “Mẹ ơi, con sẽ thường xuyên gọi điện về.”
Bây giờ cô cũng vô cùng muốn có thể đi thực tập một chút, đến bệnh viện gọi điện sẽ tiện hơn.
Sau khi lên xe, mẹ Cố vẫn luôn đợi xe khởi động, hai người vẫy tay thật lâu, lúc này mới lau nước mắt từ biệt.
Lại chạy mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng trước khi trời tối cũng tới đại học y trên tỉnh. Tô Thanh Hòa lảo đảo trở về ký túc xá, nằm lên giường thở dài.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô bắt đầu thu dọn hành lý của mình, một vài thứ nhà mẹ chồng cho, một vài thứ thì nhà mẹ đẻ cho, dù sao gạo và bột mì đều có, còn có một ít cá muối và thịt sấy khô.
Cô trực tiếp cất đồ vào trong không gian trữ vật, sau đó dọn lại những đồ đạc khác, vừa mới lôi sách từ trong túi xách ra, đã nhìn thấy ở tận cùng túi xách có một thứ được bọc bằng khăn, chiếc khăn này nhìn là biết của đồng chí Cao Tú Lan, mẹ cô, cô mở ra nhìn, trong đó là tiền và phiếu.
Mũi Tô Thanh Hòa lập tức chua xót, cô chậm rãi cất tiền đi.
[Ký chủ, tại sao cô lại muốn khóc?]
“Cảm xúc của con người, mi không hiểu được đâu.” Tô Thanh Hòa lau nước mắt, cất những thứ này vào chung với đồ mà mẹ Cố cho ngày trước trong không gian trữ vật.
[Con người thật quá kỳ quái, chỉ có sinh mệnh ngắn ngủi mấy chục năm, tại sao lại có nhiều tình cảm như vậy?]
Đôi mắt của Tô Thanh Hòa đỏ hoe, mang theo giọng mũi, hỏi: “Hệ thống, trong Tinh Tế của bọn mi, con người có thể sống được bao lâu?”
“Người trong Tinh Tế chúng tôi, đều trải qua sự tiến hóa, thọ nhất thì sống được 300 tuổi, 70, 80 tuổi như các cô đối với người Tinh Tế mà nói, vẫn là rất trẻ.]
Tô Thanh Hòa nghe đến tuổi thọ dài như vậy, thấy vô cùng ngưỡng mộ, đặc biệt là con người có thể cùng đạt đến loại tuổi thọ này, sống lâu thật sự rất hạnh phúc, sẽ không tồn tại loại tình huống chỉ còn lại một mình cô độc.
“Hệ thống à, nếu như sau này tôi làm ra một loại thuốc, khiến cơ thể người tốt hơn một chút, tuổi thọ kéo dài đến 100 tuổi được không?”
[Ký chủ, bất cứ yêu cầu gì của cô, đều được quyết định bởi năng lực của bản thân cô, cho dù ký chủ muốn có được gì, thì hệ thống cũng sẽ là trợ thủ trung thành nhất của cô.]
Hiếm khi nghe được hệ thống bày tỏ cảm xúc này, Tô Thanh Hòa không khỏi kích động.
[Thân ái nhắc nhở ký chủ, khi năng lực của cô lớn hơn, mức độ nguy hiểm của cô cũng sẽ cao hơn, để không bị nhân đạo hủy diệt, xin ký chủ không ngừng cố gắng, thăng cấp kỹ năng, mở kỹ năng phụ trợ phòng thân, bảo vệ cái mạng nhỏ.]
“…” Hệ thống nhất định sẽ cô độc cả đời.
Tuy rằng bận thăng cấp, nhưng Tô Thanh Hòa ngược lại vẫn còn nhớ đến đám người Nghiêm Phương Phương, cô mang một ít khoai lang sấy tới tặng các cô, còn lấy hai lạng rưỡi thịt trong nhà bếp Quân Tẩu, cầm đến tặng ký túc xá của đám người Nghiêm Phương Phương.
“Thanh Hòa, lần này cô về nghỉ ngơi tốt hơn rất nhiều rồi.” Nghiêm Phương Phương vui vẻ nói.
Tô Thanh Hòa gật đầu một cách vô cùng nghiêm túc: “Đúng vậy, mẹ tôi và mẹ chồng tôi đều cố gắng bồi bổ cho tôi, trong nhà ngày nào cũng ăn thịt cả.”
Những người khác nghe mà nuốt nước miếng.