Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 413 - Nhận Đồ

Chương 413 - Nhận đồ
Chương 413 - Nhận đồ

Cảm ơn bạn HoaNguyen85hp đã gửi tặng kim phiếu ^^

Chương 413: Nhận đồ

Lần này, Nghiêm Phương Phương đã tin rồi, trước đây đều là mình nghĩ nhiều, người nhà đối tượng của Thanh Hòa thật sự đối xử tốt với cô.

“Thanh Hòa, cô thật sự may mắn quá, thường thì mẹ chồng sẽ không tốt với con dâu lắm đâu, bà nội tôi cũng như vậy với mẹ tôi đấy.”

Diệp Hiểu Quyên bảo: “Thanh Hòa à, tình cảm giữa cô và đối tượng của cô chắc chắn rất tốt, đối tượng của cô là quân nhân, cô muốn làm quân y cũng là vì đối tượng của cô sao?”

Tô Thanh Hòa vừa cười vừa lắc đầu: “Không phải, nên nói là đối tượng của tôi đã dẫn tôi tới một phạm vi tư tưởng mới, anh ấy là một quân nhân dũng cảm tiến lên, có thể chịu khổ, một lòng bảo vệ nước nhà, nên tôi cũng hy vọng trở thành năng lực cho quốc gia, là bác sĩ cống hiến cho nhân dân.”

Trương Mẫn nói: “Cho nên tìm một chiến hữu cách mạng thích hợp là việc rất quan trọng, chiến hữu cách mạng của bạn học Thanh Hòa và Thanh Hòa là trời sinh một đôi, đều rất chịu gian khổ, cùng nhau tiến bộ.”

Tô Thanh Hòa cười toe toét.

Ôi trời, cô cũng ngại ngùng nói mình trước đây thế nào, nào phải trời sinh một đôi chứ, hoàn toàn là từ từ bị ảnh hưởng bởi Trường An.

Haizz, cũng không biết Trường An đang làm gì, đã nhận được thịt sấy khô chưa.

Cố Trường An đang nghỉ ngơi vài ngày trong doanh trại, lại nhận được phần thưởng nhiệm vụ của mình, là một ít tiền mặt và phiếu quân dụng, thậm chí còn có phần thưởng là một ít thịt hộp.

Tiền và phiếu đều giữ lại, thịt hộp Cố Trường An cũng giữ lại nốt, chuẩn bị sau này sẽ gửi về cho Tô Thanh Hòa ăn.

“Nhiều đồ ăn ngon như vậy, Thanh Miêu Nhi chắc chắn chưa từng ăn qua.”

Sau khi cất đồ xong, anh lại sờ vào túi mình, bên trong còn lại ít đậu hà lan.

Anh nhét đậu hà lan vào miệng với vẻ không nỡ, chậm rãi cắn nuốt đầy hưởng thụ, thật nhớ thịt sấy khô mà Thanh Miêu Nhi làm, nhưng không thể đòi Thanh Miêu Nhi làm được, lỡ như cô ấy làm thịt khô cho mình, mà cái gì cũng không nỡ ăn thì phải làm sao?

Cố Trường An vỗ mặt mình: “Một người đàn ông, ngày ngày nhớ nhung đồ ăn thì làm được gì, không có tiền đồ!”

Cố Trường An lo Tô Thanh Hòa không đủ thịt hộp để ăn, vì thế còn đi tìm những chiến hữu khác cũng có phần thưởng là thịt hộp để đổi.

Đồ ngon có thế nào cũng không ăn đủ, lỡ như sau khi ăn xong, Thanh Miêu Nhi nhớ vị thì phải làm sao, giống như bây giờ anh nhớ mùi vị của thịt sấy khô, cũng quá khổ sở rồi.

Mấy người cùng đi làm nhiệm vụ với anh, hoặc ít hoặc nhiều đều có phần thưởng, nhưng đều không nỡ ăn, mà chuẩn bị gửi về nhà một ít, bản thân ăn chắc chắn không nỡ, khi ra ngoài, cũng không chỉ có người trong nhà nhớ bọn họ, mà bọn họ cũng càng nhớ người nhà hơn, dù sao thì theo quan điểm của bọn họ, thức ăn trong quân đội vẫn tốt hơn ở nhà, mình mỗi ngày đều ăn ngon, có được đồ tốt, đương nhiên phải gửi về cho người nhà ăn rồi.

Nhưng nghe nói Cố Trường An bằng lòng dùng phiếu và tiền để đổi, bọn họ đều lén đổi cho anh. Tuy rằng đồ tốt ngon đấy, nhưng lương thực mới là thứ quan trọng nhất, đổi chút phiếu lương thực, phiếu công việc và phiếu vải về, đối với người nhà mà nói chính là thứ thực dụng nhất.

Cố Trường An gom hai, ba ngày, tất cả đều gói ghém xong xuôi.

Lý Tiểu Lỗi cười hì hì, giúp đỡ anh: “Tiểu đội trưởng, vợ cậu ăn nhiều đồ tốt như vậy, lớn lên đẹp phải biết, chẳng trách chị dâu lớn lên lại xinh như vậy.”

“Đó cũng không phải do tôi nuôi đâu, là mẹ vợ bên đó nuôi đấy.” Cố Trường An thành thực đáp, đây cũng là chỗ khiến trong lòng anh cảm thấy biết ơn mẹ vợ, vì đã nuôi Thanh Miêu Nhi lớn lên tốt biết mấy, không giống với những cô gái khác vừa gầy vừa vàng vọt.

Nếu như Thanh Miêu Nhi nhà bọn họ gầy như vậy, anh chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.

Sau khi gói đồ đạc xong, Cố Trường An xách đồ đi tới phòng thu phát, quân doanh biên cương và phía bên quân khu không giống nhau, đồ ở bên này không thể gửi trực tiếp đi được, mà cần phải thống nhất vận chuyển đến quân khu tiếp nhận kiểm tra, rồi lại gửi đi.

Mỗi ngày bên phòng thu phát quân khu đều có người gửi một vài thứ tới, rồi lại mang một vài thứ về.

Cố Trường An vừa đặt đồ xuống, đã nghe người trong phòng thu phát nói: “Đồng chí Cố Trường An phải không, có thư và bọc hàng của cậu này.”

Cố Trường An vừa nghe, trong đầu đã lập tức như nở hoa, cảm thấy cả người đều lộ ra tâm trạng vui vẻ. Người gửi thư cho anh chỉ có Thanh Miêu Nhi thôi, và cũng chỉ có Thanh Miêu Nhi mới gửi đồ cho anh!

Anh nhanh chóng ký tên nhận đồ, sau đó vội vàng chạy về ký túc xá, cuối cùng vào đến ký túc xá, anh ngồi phía trước bàn, mở lá thư ra.

Bình Luận (0)
Comment