Chương 414: Xót vợ
“Trường An, nói cho anh một tin tức tốt, em sắp tốt nghiệp rồi, không sai, em hoàn thành việc học trước thời hạn, trong tương lai không xa, có lẽ em có thể trở thành một bác sĩ ở bệnh viện quân khu đúng như ý nguyện…”
Cố Trường An nhìn nội dung mà Tô Thanh Hòa viết trong thư với vẻ mặt mừng rỡ, đôi mắt sáng ngời. Anh cuối cùng cũng sắp được ở với Thanh Miêu Nhi mãi mãi rồi.
Thanh Miêu Nhi của anh thật sự quá thông minh. Mình cũng là người từng đọc sách, nên Cố Trường An cũng biết muốn học thật tốt, muốn học thật nhanh, khó khăn đến đâu. Lúc trước, khi anh đi học huấn luyện, cũng cảm thấy như còn nửa cái mạng vậy.
Anh lại đọc thêm hai lần nữa, sau đó mới đặt thư xuống với vẻ hài lòng, rồi nhét lá thư vào trong phong thư, kết quả lại không nhét vào được, hình như bị thứ gì đó chặn lại, lôi ra nhìn, lúc này mới phát hiện ra trong đấy còn có một bức ảnh, bởi vì đặt chung trong phong thư, mới vừa rồi anh cũng chỉ để tâm nhìn lá thư, mà không phát hiện ra.
Biết là ảnh chụp của Tô Thanh Hòa, anh lôi bức ảnh ra với tâm trạng sung sướng, vội vàng nhìn vợ mình bây giờ thế nào rồi, đợi sau khi nhìn thấy bức ảnh, nụ cười trên gương mặt lập tức cứng ngắc…
Rất nhanh, trong ký túc xá truyền tới những tiếng khóc kìm nén.
“Tiểu đội trưởng, cậu sao thế, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Mấy người lính trong ký túc xá nhìn anh.
Vừa rồi Cố Trường An mang đồ vào thì bọn họ biết, nhưng vào loại thời điểm này, tiểu đội trưởng chắc chắn bận xem người nhà gửi đồ gì, viết thư viết cái gì, cho nên cũng không làm phiền, ai cũng biết tiểu đội trưởng vốn đọc thư còn rất vui vẻ, nhưng sao đột nhiên lại khóc.
“Tôi không sao…”
Cố Trường An vội vàng nhét ảnh vào trong túi trước ngực, trên gương mặt rơi nước mắt tí tách, anh vội vàng mím môi, nhắm chặt mắt lại, cố gắng không để mình òa khóc.
Chẳng trách Thanh Miêu Nhi có thể học nhanh như vậy, Thanh Miêu Nhi là học không cần mạng. Còn có cả thịt sấy khô nữa, Thanh Miêu Nhi đi học, mà còn làm nhiều thịt sấy khô như vậy gửi cho mình, kết quả bản thân cô ấy chẳng nỡ ăn gì, gầy đi nhiều như vậy.
Anh gửi tiền và phiếu về, Thanh Miêu Nhi chắc chắn không nỡ dùng đến.
Thanh Miêu Nhi thật đúng là ngốc!
Trong lòng Cố Trường An vừa giận vừa đau lòng, anh biết vẫn là hiện tại cuộc sống không đủ tốt, nếu như mình có chí tiến thủ, thì Thanh Miêu Nhi cũng sẽ không cần phải liều mạng như vậy.
Tuy rằng anh không thừa nhận, nhưng ông già nhà anh còn có chí tiến thủ nhiều hơn anh, con mẹ nó, những năm này cũng chưa từng để Thanh Miêu Nhi chịu khổ.
Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ Cố Trường An có một suy nghĩ, đó chính là vợ mình chịu khổ, đều là vì chồng vô dụng. Nếu bản thân anh hữu dụng một chút, thì Thanh Miêu Nhi cũng sẽ không khổ như vậy, đây đều là lỗi của anh.
Lý Tiểu Lỗi hỏi: “Tiểu đội trưởng à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Cố Trường An cất thư đi, nói với vẻ mặt áy náy: “Đối tượng của tôi vì sớm được đoàn tụ với tôi mà học không cần mạng, đại học sáu năm cô ấy học một năm đã xong rồi, tiền tôi gửi về cô ấy đều không nỡ dùng, còn mua đồ gửi qua đây cho tôi. Bản thân cô ấy gầy thành ra cái dạng này, trong lòng tôi cảm thấy hổ thẹn, mẹ vợ nuôi cô ấy tốt như vậy, cô ấy lại vì tôi mà hành hạ mình thành ra như thế, cậu nói xem, cô ấy tìm một người như tôi, thì có tương lai gì chứ? Chẳng có gì tốt đẹp cả.”
Lý Tiểu Lỗi và những binh lính khác vừa nghe, đều cảm động muốn chết, vợ của tiểu đội trưởng thật sự là một người phụ nữ tốt.
Bọn họ cũng đều nghĩ tới vợ và đối tượng của mình ở nhà, cũng đều chịu đựng từ năm này qua năm khác, những người làm lính như bọn họ quanh năm suốt tháng không về lấy một lần, trong nhà đều dựa vào phụ nữ lo liệu.
Phụ nữ đi theo bọn họ cũng chẳng được cái gì tốt hết.
Suy nghĩ kiên định của Cố Trường An là anh chắc chắn phải để Thanh Miêu Nhi trải qua cuộc sống tốt đẹp, phải làm nhiều nhiệm vụ, có nhiều phần thưởng hơn, đợi Thanh Miêu Nhi tới bên này, anh phải cho cô ấy một ngôi nhà thoải mái, không thể để Thanh Miêu Nhi chen chúc trong ký túc xá với người ta ở bệnh viện được.
…
Tô Thanh Hòa đi ra khỏi phòng thực nghiệm, sau khi nghe hệ thống nói phản ứng của Cố Trường An, cô đau lòng muốn chết. Sớm biết thế này đã không gửi ảnh cho anh rồi, cô nào biết Trường An sẽ phản ứng như vậy, còn tưởng mình đã trở nên ưa nhìn rồi, muốn người trong thiên hạ cùng vui chung, kết quả ai ngờ lại khiến Trường An đau lòng như vậy.
Đương nhiên, từ một phương diện khác mà nói, thì Tô Thanh Hòa cũng cảm thấy rất ấm lòng. Trường An của cô không chê cô béo, khiến cô thật sự cảm thấy rất tốt, so với những người trong miệng nói béo lên không sao, nhưng kết quả nữ đồng chí vừa béo lên, đàn ông lập tức lật lọng, quả thực là không có cách nào so sánh.