Chương 423: Mưu sát 1
Những quan điểm này của Tô Thanh Hòa vừa đưa ra cũng đã được bọn họ nhìn nhận, khiến bọn họ dường như sờ được những nút thắt then chốt.
Giáo sư của khoa sinh vật hóa học vô cùng đau lòng, sinh vật hóa học đối với chế dược là một môn khoa học rất quan trọng. Tô Thanh Hòa đưa ra quan điểm cải tiến quy trình chế tạo của Penicillin, khiến ông cảm thấy rất hữu dụng, thậm chí ông đã cùng với mấy giáo sư sinh vật hóa học cấp nguyên lão ở trong phòng thí nghiệm của trường học, chuẩn bị nhắm vào kiến thức trong bài luận văn này của Tô Thanh Hòa để tiến hành làm thí nghiệm.
Cho nên đối với việc sau này Tô Thanh Hòa lựa chọn đi thực tập ở khoa ngoại bệnh viện, ông vẫn thật sự rất buồn bã, ông cảm thấy sinh viên như vậy nếu bồi dưỡng tốt, tương lai nhất định có thể trở thành nhà khoa học dược vật có thành tựu.
Vì vậy, ông thậm chí còn đi tìm hiệu trưởng để thương lượng, xem phía bên trường học có thể làm công tác tư tưởng với Tô Thanh Hòa hay không? Đợi sau khi cô kết thúc thực tập, tiếp tục giữ lại trường học làm nghiên cứu.
Những giáo sư khác vừa nghe thấy đều không vui, mà cùng một lúc khuyên hiệu trưởng, để Tô Thanh Hòa tiếp tục học ở khoa bọn họ.
Sau khi hiệu trưởng xem xong luận văn của Tô Thanh Hòa, lại nghiêm túc nói: “Những luận văn này đều không được tiết lộ ra ngoài, sau khi xem xong lập tức niêm phong, ngoài ra, đừng tiết lộ thành tích luận văn lần này của con bé.”
Các giáo sư nghe thấy lời của hiệu trưởng, cũng đều hiểu rõ. Lúc này vẫn còn có người ẩn nấp trong nước. Bạn học Tô Thanh Hòa biểu lộ ra năng lực càng lớn, thì khả năng bị nhìn trúng cũng càng lớn. Tuy rằng hiện tại cô là sinh viên đại học, nhưng trong tương lai không xa, ai biết sẽ có thành tích thế nào. Nếu như những thứ trong luận văn bị nghiệm chứng có tính khả thi, thì sự ảnh hưởng này cũng sẽ không nhỏ, ví dụ như nói cải tiến Penicillin, cái này sẽ đụng đến lợi ích của rất nhiều quốc gia.
Nếu một hạt giống tốt như vậy bị bóp chết, điều này đối với giới y học trong nước mà nói, chính là sự tổn thất vô cùng lớn.
Hiệu trưởng dặn dò: “Bạn học Tô Thanh Hòa muốn đi thực tập ở nơi nào thì cứ mặc con bé, một thành viên y học tốt, nếu ngay cả người bệnh cũng chưa từng tiếp xúc, thì điều này sẽ mang đến sự hạn chế đối với việc phát triển của con bé sau này. Hơn nữa, thân là một bác sĩ thực tập, con bé đi vào bệnh viện cũng sẽ không có biểu hiện quá lớn, nên sẽ không thu hút sự chú ý của người ta, đợi sau khi con bé thực tập về trường, tôi sẽ căn cứ theo thành tích thi cử của con bé, mà sắp xếp công việc tương lai cho con bé.”
Hiệu trưởng đã nói như vậy, các giáo sư cũng không tranh luận thêm nữa, dù sao thì thành tích của sinh viên này ở các khoa đều xuất sắc, kêu cô chọn một khoa trong số đó, đối với những khoa khác mà nói đều là sự tổn thất.
Những ngày tuyết rơi, Tô Thanh Hòa cũng không chịu ra cửa, mà ở trong ký túc xá, vẫn luôn luyện tập Thái Cực Quyền trong sân huấn luyện.
Học suốt thời gian dài như vậy, cô tương đương với người khác học căn bản một năm. Hơn nữa cô còn có đại tông sư Thái Cực truyền chỉ dạy, cái gọi là danh sư xuất cao đồ, cũng không phải là không có lý lẽ. Tuy rằng Tô Thanh Hòa chưa từng đánh người ở thế giới bên ngoài, nhưng luận bàn vài chiêu với huấn luyện viên Trương, kết quả đương nhiên là cô thua thảm, nhưng có thể so chiêu với một người có võ công, chính là chuyện mà trước đây quả thực không dám nghĩ tới, nên cô vẫn rất hài lòng đối với sự tiến bộ của mình.
Cuối cùng cô có chút năng lực tự bảo vệ mình rồi.
[Đinh, bên ngoài có người tới tìm.]
Tô Thanh Hòa vội vàng rời khỏi sân huấn luyện, sau đó ra mở cửa.
Bên ngoài, có một nữ sinh viên lạ mặt đứng đợi ở đó, nhìn thấy Tô Thanh Hòa đi ra, cô ta vừa cười vừa bảo: “Bạn học Thanh Hòa, vừa rồi có người gửi canh cho cô, nhưng bị dì quản lý ký túc chặn lại, dì kêu tôi mang tới giúp, nói là đầu bếp Lưu ở tiệm cơm Quốc Doanh gửi cho cô.”
Đầu bếp Lưu là đầu bếp số hai ở tiệm cơm Quốc Doanh. Nữ sinh viên đặt đồ vào trong tay của Tô Thanh Hòa. Tô Thanh Hòa nhìn đến ngây người, sau đó hỏi: “Bạn học, cảm ơn cô nhé, xin hỏi người gửi đồ đã đi chưa?”
“Đi rồi, bên ngoài đổ tuyết lạnh quá, đồ gửi đến thì đi ngay, nói là bát đũa dùng xong cứ gửi ở chỗ dì quản lý ký túc là được, bác ấy sẽ tự đến lấy.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Cảm ơn bạn học, không biết xưng hô thế nào nhỉ?”
“Tôi tên là Tân Hiểu Hiểu, là sinh viên năm thứ năm, năm sau cũng sẽ đi thực tập, hy vọng đến khi ấy có thể học chung với cô.”
Tân Hiểu Hiểu ôn hòa cười nói.