Chương 422: Luận văn
Học xong sách giáo khoa của sáu năm, lại cộng thêm nhiều phương pháp điều trị phụ trợ như vậy, Tô Thanh Hòa đã có thể đưa ra bài luận văn y học khá hoàn chỉnh.
Trong bài luận văn của mỗi một khoa, cô đều kèm thêm một vài lý luận y học tương lai.
Ví dụ như về phương diện sinh vật hóa học, cô chọn là sử dụng Penicillin làm đầu vào với phạm vi khá rộng. Tuy rằng lúc này trong nước có Penicillin, nhưng chất lượng cũng không tính là tốt. Hơn nữa sản xuất hàng loạt cũng khá thấp, rất nhiều nơi vẫn còn dùng Tetracyclin thay thế, Tô Thanh Hòa cũng không vội phát minh thuốc mới, bản thân cô tạm thời cũng cảm thấy mình không có năng lực đó, cho nên dứt khoát xuống tay từ việc cải tiến Penicillin, đề xuất ý tưởng của mình.
…
Thời tiết từ từ trở lạnh, đợt tuyết đầu tiên ở tỉnh cũng rơi xuống, trong trường học, sinh viên cường thân kiện thể vẫn tiếp tục. Tô Thanh Hòa cũng biểu hiện ra thiên phú của mình ở phương diện Thái Cực một cách thích hợp, khiến mọi người đều vô tri vô giác nhận ra, gân cốt của bạn học Tô Thanh Hòa thật kỳ diệu, học Thái Cực Quyền cũng học rất nhanh, hơn nữa còn học rất tốt.
Tô Thanh Hòa vừa huấn luyện xong, đã bị giáo sư Trần gọi tới văn phòng.
Giáo sư Trần nói với vẻ mặt vui sướng: “Thanh Hòa, cô đã đọc luận văn của em, em viết vô cùng xuất sắc, em không khiến cô thất vọng chút nào cả. Bây giờ thầy cô chuẩn bị phân khoa cho em, cô muốn hỏi ý kiến của em. Đương nhiên, cá nhân cô cho rằng, em vẫn nên tiếp tục nghiên cứu dược lý học của cô thì tốt hơn, nhân viên nghiên cứu cũng là một nghề rất có ý nghĩa.”
Giáo sư Trần vừa nói xong, thì mấy giáo sư khác cũng tiến vào văn phòng.
Giáo sư Tần nghiêm mặt nói: “Giáo sư Trần, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Phải cùng nhau nghe thử ý kiến của bạn học Tô Thanh Hòa, một mình bà gọi con bé vào đây như vậy, chính là lừa dối sinh viên.”
Những giáo viên khác cũng gật đầu tán đồng.
Giáo sư Trần nói: “Dù sao thì Thanh Hòa cũng theo tôi học trong thời gian khá dài, tôi đặc biệt quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, tôi cảm thấy kiến thức dược lý học của con bé rất tốt, rất xuất sắc, không thể chôn vùi thiên phú được.”
Giáo sư sinh vật hóa học nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ kích động: “Bạn học Tô Thanh Hòa, em nghe giáo viên thì không sai đâu, thiên phú của em nằm ở phương diện chế dược, em chắc hẳn nên tiếp tục nghiên cứu chế dược.”
“Tôi vẫn cảm thấy bạn học Tô Thanh Hòa học giải phẫu học rất tốt, liên quan đến cấu trúc cơ thể người, em ấy đưa ra luận điểm rất mới mẻ, chắc hẳn nên tiếp tục nghiên cứu cùng tôi.”
“Bạn học Tô Thanh Hòa học khoa ngoại cũng tốt, em ấy nên đi tới bệnh viện tiếp nhận học hỏi trực tiếp.” Giáo sư khoa ngoại nói.
“…” Tô Thanh Hòa nuốt nước miếng một cách khẩn trương: “Thưa thầy cô, em có thể phát biểu ý kiến một chút không ạ?”
“Chuyện này đương nhiên có thể rồi, dù sao cũng là thứ mà bản thân em muốn học. Thanh Hòa, em nhìn cô và nói, em muốn làm gì nào?” Giáo sư Trần nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt hiền từ.
Tô Thanh Hòa nhìn các giáo sư, thấy các giáo sư cũng đang nhìn cô, nên cô vội vàng thu hồi tầm mắt: “Mơ ước lúc đầu của em là làm bác sĩ, hành y cứu đời, nhưng sau khi em lên đại học, đã học được rất nhiều kiến thức, em cảm thấy chuyện em có thể làm được rất nhiều, nhưng em vẫn muốn đi tới bệnh viện thực tập, tiếp nhận huấn luyện trong phòng khoa, việc này có sự hỗ trợ rất lớn cho em sau này học ngành y càng thêm thực tế hơn, cho nên em muốn tới bệnh viện, về phần khoa nào, thì em nghĩ đi khoa ngoại ạ.”
Nghe được lời nói của Tô Thanh Hòa, trên mặt các giáo sư đều có hơi thất vọng, thế nhưng sau khi lóe lên rồi biết mất, tất cả đều vẫn nở nụ cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Giáo sư Trần vừa cười vừa bảo: “Một sinh viên có thiên phú, cái quan trọng nhất vẫn cần phải có lý tưởng và chủ kiến của mình. Thanh Hòa, em cứ làm theo cách mà em muốn, cô ủng hộ em.”
Giáo sư Tần nói: “Cho dù em có đi bệnh viện nào, thì em mãi mãi là sinh viên của viện y học chúng tôi.”
…
Sắp tới kỳ nghỉ, chương trình học thực nghiệm của Tô Thanh Hòa gần như đều dừng lại, bồi dưỡng thêm mấy tháng, trên cơ bản, chương trình thực nghiệm của cô đều học xong gần hết, bây giờ luận văn thực nghiệm của các khoa cũng đã được viết xong.
Thời gian còn lại, trên cơ bản chính là học ở trong trường, dù sao thì hiệu trưởng cũng có quy tắc, kiến thức trong những năm mà cô nhảy qua này đều cần phải thi được một trăm điểm, thì mới có thể nhận được bằng tốt nghiệp, năm sau sẽ đi tới bệnh viện, cô còn có việc cần làm, không muốn giày vò bản thân như lần trước đâu.
Khi Tô Thanh Hòa đang bận ôn lại sách vở, thì các giáo sư nhàn rỗi cũng bắt đầu dùng thời gian ngoài giờ học nghiên cứu luận văn của cô. Dù sao thì những giáo sư này cũng đều là giáo sư giàu kinh nghiệm đã từng ra nước ngoài du học, ở bên ngoài tiếp xúc với kiến thức y học của phương Tây, cho nên có sự lắng đọng rất sâu về kiến thức ở phương diện tây y.