Chương 421: Nhận đồ
Hai người hẹn rõ sáng sớm mỗi ngày sau khi chạy bộ, Tô Thanh Hòa lại học Thái Cực Quyền một tiếng, dù sao cường thân kiện thể cũng không cần nghiêm khắc như vậy.
Ngày đầu tiên Tô Thanh Hòa học mấy chiêu với Lưu sư phụ, phát hiện ra so với vị Trương sư phụ đại tông sư đó, tuy rằng có hơi khác biệt, nhưng chiêu thức cơ bản vẫn rất giống, chỉ có thể nói là chiêu thức mà đại tông sư dạy nhiều hơn, hơn nữa cũng chi tiết hơn.
Tô Thanh Hòa học cùng một ngày, Lư sư phụ đã khăng khăng chắc chắn gân cốt của cô rất tuyệt vời.
“Mỗi ngày cháu đều kiên trì rèn luyện, không biết có liên quan đến cái này không?”
Bản thân Lư sư phụ cũng là một tay gà mờ, nhưng vào loại thời điểm này hiển nhiên không thể nhận thua: “Nói có lý, nếu như gân cốt con người trải qua rèn giữa suốt một thời gian dài, đối với việc luyện võ rất có lợi, cũng may mà cháu bình thường đều mài giũa gân cốt, bằng không lúc này cháu học, chắc chắn vô cùng khó khăn.”
Nghe thấy cách nói tỉa tót từng câu chữ này của Lư sư phụ, Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi Tô Thanh Hòa theo Lư sư phụ học vài ngày, kết quả càng lúc càng có nhiều học sinh theo Lư sư phụ học, bắt đầu từ dạy một người, đến cuối cùng, hiện nay Lư sư phụ đã dẫn theo một đống người theo học.
Tô Thanh Hòa: “…”
Vì vậy trường học thậm chí còn tăng lương cho Lư sư phụ, bởi vì phần công việc kiêm chức này của ông cụ vẫn rất được trường học hoan nghênh.
Lư sư phụ chắp một tay sau lưng, mặc một bộ quân trang màu xanh quân đội của mình, vẩy ống tay áo, trong lòng nghĩ mà cảm khái, nếu là quá khứ, mình cũng được xem là danh sư một thế hệ rồi.
Rồi ông cụ lại nhìn đại đệ tử Tô Thanh Hòa, ông cảm thấy mình phải tốn nhiều tâm tư dạy dỗ hơn, vì dù sao còn phải truyền y bát cho đại đệ tử nữa!
“Bạn học Tô Thanh Hòa, có bọc hàng của em này.”
Buổi trưa, Tô Thanh Hòa vừa mới tan lớp, đã có giáo viên ở phòng thu phát qua thông báo, Tô Thanh Hòa nghĩ đến chuyện mà hệ thống đã nói với cô trước đó, mới mau chóng chạy đến phòng thu phát, hệ thống nói, Trường An gửi đồ ăn ngon cho cô.
Nhưng hiện tại cô có ăn ngon đến đâu, cũng không cách nào bù lại bộ dáng trước kia, dù sao bây giờ cô cũng đang luyện võ, hoàn toàn không thể nuôi thêm thịt, nên đã định trước sẽ khiến Trường An thất vọng.
Sau khi cô đến phòng thu phát, nhìn thấy đồ được bọc bởi vải quân dụng, trái tim lập tức nhảy lên, tràn đầy vẻ vui sướng, nhanh chóng ký nhận: “Cảm ơn cô ạ!”
Sau đó cô lại vui vẻ bê đồ về.
Dọc theo đường đi, có học sinh nhìn thấy Tô Thanh Hòa khiêng đồ chạy như bay, đều sợ ngây người: “Hình như người đó là bạn học Tô Thanh Hòa!”
“Không sai!”
“Sức của cô ấy thật lớn.”
“Nghe nói gần đây đang rèn luyện thân thể.”
“Ngày mai chúng ta cùng tới chung đi!” Sức còn không lớn bằng một sinh viên nữ, thì quá là nhục nhã.
Tô Thanh Hòa một đường đi vào trong ký túc xá, nhìn thấy đồ mà Cố Trường An gửi là mười mấy hộp thịt, chắc hẳn là đồ ăn khi đánh giặc, còn có cả áo khoác quân đội thật dày, có thể làm chăn bông.
Có một lá thư kẹp trong áo khoác, Tô Thanh Hòa vội vàng mở ra xem.
“Thanh Miêu Nhi, đây đều là phần thưởng anh có được, anh có nhiều lắm, đều ăn không hết, em ăn nhiều một chút nhé, đừng tiết kiệm, ăn hết thì nói với anh, anh sẽ gửi thêm cho em, tránh khỏi để hỏng. Cũng sắp vào đông rồi nhỉ, chỗ bọn anh phát áo khoác quân, loại áo khoác quân này rất tốt, bền hơn chăn bông trong nhà nhiều. Khi em đi học mặc cũng không sao, bên ngoài có phiếu cũng không mua được đâu. Em đừng lo lắng cho anh, bọn anh được phát hai cái cơ, nên anh có cái để mặc, năm sau lại phát tiếp. Gần đây anh rất khỏe, không bị thương, tất cả đều ổn cả. Em đừng lo lắng… còn nữa… còn báo cáo kết hôn, anh đã gửi lên trên rồi… rất nhanh có thể chuyển xuống…”
Đọc xong lá thư, Tô Thanh Hòa ôm áo khoác quân và đồ hộp lại, trong lòng kích động như đốt pháo hoa vậy.
Trường An lừa người, hệ thống đã nói rồi, thịt hộp chỉ có mấy hộp thôi, những cái khác đều là anh tìm người ta để đổi. Áo khoác quân đội đúng thực là có hai cái, nhưng đó là vì năm ngoái anh ra ngoài làm nhiệm vụ, áo khoác quân đã mài hỏng, cho nên mới bù một cái mới.
Tô Thanh Hòa thu đồ lại với tâm trạng kích động, xếp áo khoác quân và đồ hộp cho gọn gàng, rồi lại ăn thịt hộp. Mùi vị cũng không tốt cho lắm, chỉ có vị mặn, còn không ngon bằng đồ ăn cô làm, nhưng cô vẫn ăn rất có hương có vị, những thứ còn lại đều cất đi, chuẩn bị đợi Trường An về thì cùng chia sẻ với anh.
Sau khi ăn uống no nê, tinh thần của Tô Thanh Hòa lại phấn chấn, ngồi trước bàn học múa bút thành văn. Cô phải trưởng thành, phải giống như Trường An, làm một vài chuyện có ý nghĩa đối với quốc gia.