Chương 420: Sư phụ
Một vài giáo sư vừa sáng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn cho rằng trường học sắp có hoạt động lớn gì đó, đợi nghe ngóng được mới biết, là do mọi người muốn làm theo sinh viên nhảy cấp đến năm tốt nghiệp ở viện y học lâm sàng Tô Thanh Hòa đó, cùng nhau rèn luyện thân thể.
Giáo viên phòng hành chính còn chạy tới trao đổi với chủ nhiệm, vì dù sao người cũng đông quá.
Giáo viên chủ nhiệm trả lời: “Chỉ cần không chạy lung tung, không đụng vào người ta là được, còn nữa, sân trường đại học không cho học sinh chạy, lẽ nào còn định gò bó bọn trẻ nữa sao?”
Hiệu trưởng trường học cũng nghe nói đến chuyện này, vừa cười vừa nói: “Trường học chúng ta cũng đã lâu rồi chưa xuất hiện một sinh viên loại hình lãnh đạo có thể dẫn dắt các sinh viên khác như vậy, nhớ lại những viên ngày trước đó, năm ấy cũng đều là người ủng hộ đảng ta thời kỳ đầu, bây giờ cũng đều là rường cột nước nhà cả rồi.”
Phó hiệu trưởng cũng nói: “Tôi ngược lại cảm thấy cũng không phải là loại hình lãnh đạo đơn thuần thôi đâu, mà đây là tâm lý theo đuổi thứ tốt của sinh viên, theo đuổi người xuất sắc chính là bản năng trong lòng bọn họ. Trái lại tôi rất mong đợi, vị sinh viên này liệu có thể vẫn luôn duy trì như vậy được hay không? Nếu như có thể, tương lai trường học chúng ta sẽ cho ra một danh nhân cũng không biết chừng.”
Chuyện chạy bộ vẫn luôn kéo dài vài ngày, tuy rằng Tô Thanh Hòa phát hiện ra có một vài sinh viên đã bỏ cuộc, thế nhưng phần lớn sinh viên vẫn rất có nghị lực, mỗi ngày đều đúng giờ đợi cô ở sân thể dục rồi sau đó cùng nhau rèn luyện, thậm chí còn có người buộc túi cát vào chân chạy, Tô Thanh Hòa trông thấy, cũng khâm phục không thôi. Mọi người còn liều hơn cả cô.
Cô vốn còn định bày ra bộ dáng chạy lấy lệ cho qua, tránh cho tinh khí thần của cô sau khi luyện võ sẽ không cách nào nói nổi, dù sao thì giữa người vận động trong thời gian dài và người không vận động, có sự khác biệt rất lớn về tinh khí thần.
Bây giờ nhiều người chạy cùng cô như vậy, cô ngược lại cũng không thể không nghiêm túc làm. Vì thế sáng mỗi ngày dậy sớm rèn luyện, đã trở thành thói quen rèn luyện hàng ngày của cô.
Thời gian mấy ngày đối với Tô Thanh Hòa mà nói, tương đương với học Thái Cực Quyền một tháng, không nói là trở thành cao thủ, mà chỉ có thể nói vừa giẫm một chân vào, dựa theo lời huấn luyện viên Trương nói, thì võ thuật là quá trình tích lũy lâu dài, cô thậm chí còn phải trải qua một tháng ở hiện thực, mới có thể nắm vững được căn bản.
Tô Thanh Hòa còn suy nghĩ đi tìm một giáo viên thể dục biết Thái Cực để dạy mình, như vậy sau này mình thể hiện ra biết Thái Cực, cũng có thể nói là trò giỏi hơn thầy… Khụ khụ, ít nhất người ngoài nói chính là như vậy, kết quả giáo sư Trần rất nhanh đã tìm được cho cô một giáo viên Thái Cực, đó là Lư sư phụ canh cửa lớn trường học.
Lư sư phụ đã sáu mươi tuổi, thích hút thuốc lá sợi, bình thường hay cùng mấy ông chú canh vài cổng lớn ở trường học. Nghe nói vào thời kỳ chiến tranh ngày trước, còn từng đánh nhau với đám quỷ Nhật. Đương nhiên, đây đều là khi các sư phụ già chém gió nói ra thôi, thực ra cũng không biết là thật hay giả, nhưng giáo sư Trần thân là giáo sư lớn tuổi, cũng đảm bảo rằng Lư sư phụ nhất định biết công phu cường thân kiện thể, dù sao thì mấy năm gần đây, mỗi ngày vào sáng sớm ông cụ đều sẽ ở nơi đó khoa tay múa chân, giáo sư Trần cũng bị dọa sợ.
Biết được Tô Thanh Hòa muốn học võ công cường thân kiện thể, Lư sư phụ tỏ vẻ rất vui mừng truyền dạy cho một học trò như cô, tìm sinh viên đại học làm học trò, là chuyện có mặt mũi bao nhiêu.
Khi được giáo sư Trần dẫn đi gặp Lư sư phụ, Lư sư phụ tò mò hỏi: “Bạn học Tô Thanh Hòa, nghe nói cháu muốn học chút công phu cường thân kiện thể. Ông nói cho cháu nghe, Thái Cực Quyền này chính là võ công dưỡng sinh có tiếng, nghĩ lại năm đó, ông đã dựa vào một chiêu này, đánh khắp thiên hạ không địch thủ…”
Tô Thanh Hòa: “… Sư phụ, cái ông dạy là dưỡng sinh, hay là đánh người ạ?”
“Học võ công đương nhiên phải đánh người… ý của ông là, học võ công chính là phải học những thứ có thể cường thân kiện thể, bây giờ chúng ta ở xã hội mới, thiên hạ thái bình, đánh đấm cái gì chứ?”
Lư sư phụ nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Tô Thanh Hòa vội vàng gật đầu: “Sư phụ, vậy ông dạy cái gì thì cháu học cái đó.”
Nhìn thấy Tô Thanh Hòa là một sinh viên đại học hiểu quy tắc như vậy, Lư sư phụ tìm được một loại tâm trạng mà năm đó theo học võ công với sư phụ mình, năm ấy ông đối với sư phụ mình còn tôn kính hơn thế này. Nhưng bây giờ đã không còn thịnh hành kiểu đó nữa. Thời đại mới, phải có tư tưởng mới, bằng không chính là giác ngộ tư tưởng không cao.