Chương 425: Mưu sát 3
Ông vội vàng cầm bát canh gà qua, sau đó sử dụng thiết bị làm thí nghiệm ngày thường ở trong văn phòng để tiến hành kiểm tra. Thiết bị đơn sơ, không cách nào tra ra được thành phần dược vật cụ thể, nhưng muốn tra ra bên trong canh gà có thuốc hóa học hay không, thì vẫn rất nhanh.
Chưa đến bao lâu, giáo sư đã ngẩng đầu lên với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó vội vàng dẫn Tô Thanh Hòa lên tìm hiệu trưởng.
…
Sau nửa tiếng, mấy người mặc áo thường phục tiến vào dẫn hai vợ chồng dì quản lý ký túc đi, ngay cả Tân Hiểu Hiểu cũng dính kiểm tra, nhưng Tô Thanh Hòa nói Tân Hiểu Hiểu là một sinh viên khá đáng tin, lại thêm sau khi cô ta tiếp nhận canh gà, một đường đều có sinh viên, lại thêm bối cảnh trong sạch, nên rất nhanh đã được thả, hai người khác thì lại vẫn chưa trở về.
Đương nhiên, phía bên trường học cũng không đi tới nơi nào cũng tuyên truyền chuyện đặc vụ ở nơi đó, mà chỉ nói có chuyện trộm cắp xảy ra, cho nên mới dẫn người đi điều tra. Lúc này mới khiến sinh viên an tâm.
Thế nhưng trường học ngược lại cũng lâm vào khó khăn đối với việc sắp xếp cho Tô Thanh Hòa. Vốn dĩ bọn họ định xếp cho cô đi thực tập ở bệnh viện tỉnh, vì thiết bị chữa trị ở bệnh viện tỉnh có thể nói là vô cùng tốt, hơn nữa cách trường học cũng gần, Tô Thanh Hòa đi qua bên đó học hỏi nhất định rất có hỗ trợ, nhưng bây giờ xem ra lại có hơi không thích hợp.
Ngay ở trong trường học còn có người mai phục, càng đừng nói đến chỗ như bệnh viện, người tới người đi.
Đối với một sinh viên thể hiện đầy đủ tài năng của mình về mặt y học, hiệu trưởng và các lãnh đạo trong khoa đều hy vọng Tô Thanh Hòa có thể thuận lợi trưởng thành, sau đó có thể trở thành một sự phát triển làm ra những cống hiến cho giới y học.
Giáo sư Tần kiên quyết bày tỏ: “Cũng không thể cứ giam con bé ở phòng thực nghiệm mãi được, thế này rất không thuận lợi đối với sự phát triển của một sinh viên.”
Những giáo sư khác không nói gì, nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp sắp xếp cho cô đi đến bệnh viện.
Giáo sư Trần im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi ngược lại đã từng nghe Thanh Hòa nói, tương lai con bé muốn làm quân y, tôi cho rằng có thể sắp xếp cho con bé đi bệnh viện quân khu, trong bệnh viện quân khu vẫn chưa đến mức cài cắm nhân vật gì vào.”
Nghe được lời của giáo sư Trần, những người khác đều gật đầu. Đúng vậy, còn có nơi nào có môi trường ổn định hơn bệnh viện quân khu đâu, hơn nữa thiết bị của bệnh viện bên đó cũng vô cùng tiên tiến.
Hiệu trưởng nói: “Được, bên giáo sư Trần phụ trách nói ra quyết định trong viện với bạn học Tô Thanh Hòa đi.”
Tô Thanh Hòa nhận được thông báo của giáo sư Trần, hơi hé miệng trong sự kinh ngạc, vậy mà cô có thể đi thực tập ở bệnh viện quân khu. Quả nhiên đại nạn không chết, tất có phúc về sau mà!
Giáo sư Trần còn lo lắng Tô Thanh Hòa không bằng lòng đi xa, mới bảo: “Cô biết ngay lập tức kêu em đi đến một nơi xa như vậy không thích hợp, nhưng đây là sự bảo vệ của trường đối với em, thiết bị cơ sở ở bệnh viện quân khu không kém hơn bệnh viện tỉnh. Ngoài ra, cô sẽ tranh thủ phân em đến nơi có môi trường tốt hơn một chút.”
“Không, không cần đâu thưa cô, em đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đi đến bất cứ môi trường gian khổ nào rồi.” Tô Thanh Hòa mang vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: “Thưa cô, em muốn đi đến bệnh viện quân khu Tây Nam, môi trường bên đó gian khổ, hơn nữa, nghe nói bên đó hiện nay thường có xung đột nhẹ, em cảm thấy bên đó cần thành viên y học, cũng là nơi để rèn giũa tốt nhất.”
[Tây Nam: Miền Tây Nam Trung Quốc bao gồm các địa phương: Khu tự trị Tây Tạng, các tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên và thành phố Trùng Khánh.]
Chuyện ở Tây Nam, giáo sư Trần hiển nhiên cũng đã nghe nói đến, nghe thấy dự định này của Tô Thanh Hòa, bà bảo: “Vấn đề này, cô không thể đồng ý được, quá nguy hiểm, em vẫn chỉ là một sinh viên mà thôi.”
“Thưa cô, em đã sớm coi mình là một nhân viên y tế rồi ạ.”
Nhìn thấy cô kiên định như vậy, giáo sư Trần rất lo lắng, nhưng cũng cảm thấy vui, sinh viên của mình có dũng khí như vậy, khiến bà cảm thấy rất vẻ vang.
Cả đời có thể dẫn dắt một sinh viên có phẩm hạnh, lại có thiên phú, cũng đáng rồi.
“Được, cô đồng ý với em, để em đi thực tập ở bệnh viện Tây Nam, tôi sẽ tranh thủ giúp em.”
…
Căn cứ theo nguyện vọng cá nhân của Tô Thanh Hòa, phía bên giáo sư Trần cũng hết sức tranh thủ cơ hội đi tới bệnh viện Tây Nam cho cô.
Theo như lời hiệu trưởng đã nói, đi tới thủ đô là tốt nhất, bên đấy cũng có bệnh viện quân khu, hơn nữa môi trường cũng rất tốt, đối với việc học và trưởng thành của Tô Thanh Hòa cũng có lợi ích rất lớn. Nhưng sau khi nghe được suy nghĩ của cô, hiệu trưởng cân nhắc rất lâu, rồi vẫn đồng ý.