Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426 - Chia Tay

Chương 426 - Chia tay
Chương 426 - Chia tay

Chương 426: Chia tay

“Đi Tây Nam cũng được, với loại tình hình đó cũng tuyệt đối sẽ không có người lẻn vào đâu, hơn nữa nếu thật sự có biến cố gì, cũng sẽ không để thành viên y tế ra tiền tuyến. Dù sao thì quốc gia chúng ta cũng lớn mạnh, cứ sắp xếp cho con bé đi đến quân khu Tây Nam đi.”

Bởi vì cô muốn ra ngoài thực tập, cộng thêm chuyện xảy ra trước đó, nên trường học cũng không dám để cô tiếp tục ở một mình nữa, mà sắp xếp cho cô về nhà một chuyến, sau đó đi thẳng tới quân khu Tây Nam.

Biết được tin tức Tô Thanh Hòa sắp rời đi, Nghiêm Phương Phương và Diệp Hiểu Quyên cố ý tới thăm cô.

Nghiêm Phương Phương tặng cho Tô Thanh Hòa bút máy của mình: “Đây là phần thưởng tôi nhận được vào đợt thi đại học trước, Thanh Hòa, sau này cô đừng quên tôi nhé, tôi sớm nghe người ta nói, một khi sau khi tốt nghiệp, có người cả đời cũng sẽ không còn gặp lại nhau.”

Tô Thanh Hòa cười nói: “Người khác sẽ cả đời không gặp được nhau, nhưng chúng ta không có khả năng như vậy, nhà chúng ta cách nhau không xa, lại hiểu tận gốc rễ, muốn gặp còn sợ không gặp được sao? Ngược lại các cô, nhất định phải chăm chỉ học tập, sớm nhảy cấp một chút, tôi còn đợi các cô sớm ra ngoài cùng tôi nữa đấy.”

Bây giờ cái khác cô vẫn không lo, mà chỉ sợ chuyện tương lai sẽ ảnh hưởng đến bọn họ. Nhưng thời gian vẫn còn mấy năm nữa, bây giờ cô cũng không vội thay đổi gì, mà chỉ thể kêu mọi người sớm ra trường một chút.

Nghiêm Phương Phương đáp: “Tôi cũng muốn thế, nhưng tôi học chậm quá, tôi định năm sau bắt đầu học kỳ mới, sẽ gửi thư xin sau, tôi sẽ cố hết sức, nhìn cô chạy nhanh như vậy, tôi cũng phải đuổi theo, nếu không đâu còn mặt mũi nào làm bạn với cô.”

Diệp Hiểu Quyên cũng tặng cho Tô Thanh Hòa một quyển sổ. Thân là sinh viên, các cô không nỡ dùng đồ tốt, nhưng nghĩ đến khi tặng quà, vẫn sẽ đưa thứ tốt nhất của mình ra.

“Thanh Hòa à, cô phải chăm sóc mình cho tốt nhé, nghe nói Tây Nam lạnh lắm.”

Tô Thanh Hòa cười đáp: “Không đâu, chỉ là khí hậu chênh lệch lớn với bên này mà thôi, yên tâm đi.”

Lúc này, Nghiêm Phương Phương cũng che miệng cười: “Chúng ta không lo, thì cũng có người lo mà.”

Tô Thanh Hòa biết cô ta đang nói ai, trên gương mặt hơi ửng đỏ, Trường An vẫn chưa biết tin cô sắp đi, cô muốn tạo một bất ngờ cho anh.

Sau khi tạm biệt Nghiêm Phương Phương và Diệp Hiểu Quyên, Tô Thanh Hòa thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi trường học.

Đứng trong trường học, trong lòng cô không hiểu sao vẫn có chút luyến tiếc. Thời gian cô tới nơi này không dài, nhưng ký ức lưu lại vẫn sâu đậm hơn hồi ức mấy năm học đại học ở kiếp trước, bạn học giản dị biết vươn lên, giáo viên nhiệt tình có trách nhiệm, còn có Lư sư phụ đáng yêu, các dì phát cơm ở nhà ăn, mọi người đều thân thiết như vậy.

Nghĩ đến chuyện tương lai trường học cần phải đối mặt, trong lòng cô lại nặng nề.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó xách đồ lên rời đi. Trên người mặc áo khoác quân mà Cố Trường An cho, tự cô sửa lại một chút, nên vẫn rất vừa người, mùa đông này cũng không tính là lạnh, một đường chen chúc trên xe mãi cho đến trạm xe ở huyện, ngồi lên xe về huyện, cả người cô có hơi khẩn trương.

“Hệ thống, mi chắc chắn không có nguy hiểm chứ, mi cũng đừng giống như lần trước cho rằng không có nguy hiểm thì không nói với tôi, nếu như mi không kịp thời nhắc nhở tôi, thì tôi biết phải làm sao?”

[Ký chủ xin hãy yên tâm, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của ký chủ, thì bổn hệ thống sẽ nhắc nhở. Ký chủ, bây giờ cô đã là một cao thủ có thủ đoạn phòng thân rồi.]

“Cao thủ ngăn không nổi một viên đạn.”

[Ký chủ yên tâm, với hình thức trong nước thì lấy ra viên đạn cũng không dễ dàng gì, không phải mỗi một đặc vụ nào cũng đều có súng, cho nên căn cứ theo phân tích của hệ thống, đặc vụ sẽ không nỡ dùng súng bắn ký chủ đâu, không có lời.]

“…”

Khi chạy tới trạm xe huyện, Tô Thanh Hòa co chân chạy tới nhà họ Cố.

Mẹ ơi, trở về nơi quen thuộc, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn.

Tô Thanh Hòa về nhà, người vui nhất chính là mẹ Cố, nhưng lần này chị dâu thứ cũng rất kích động, vừa đi làm về nhìn thấy Tô Thanh Hòa đã trở về, lập tức kéo cô, nói với cô biểu hiện gần đây nhất của mình.

“Gần đây chị có thể nói là rất nổi trội ở trong công đoàn đấy nhé. Mỗi ngày không có việc gì thì chị học hỏi bọn họ. Lãnh đạo của bọn chị cảm thấy chị rất tích cực. Thanh Hòa, em trở về thì tốt quá, lát nữa chúng ta từ từ suy nghĩ nhé, xem làm thế nào chị mới có thể làm tốt hơn?” Chị dâu thứ mang vẻ mặt hăng hái.

Tô Thanh Hòa cũng ngượng ngùng bảo: “Chị hai, lần này có lẽ em không cách nào cùng nghĩ với chị được đâu, em sắp phải đi tới bệnh viện thực tập rồi.”

Bình Luận (0)
Comment