Cảm ơn bạn TạcThiênBangTiểuHắc đã gửi tặng kim phiếu và ủng hộ cho team ^^
Chương 428: Trước lúc đi 2
Trong sân, một đám nữ đồng chí cả già lẫn trẻ cũng không sợ lạnh, mà đều ôm một cái chậu than nhỏ, ngồi trong sân nghe Cao Tú Lan diễn thuyết.
Cao Tú Lan đứng trên một chiếc ghế, gương mặt lạnh đến đỏ hồng, những vẫn rất có tinh thần: “Cho nên mọi người nghe tôi nói chỉ có chuẩn không có sai đâu, nhất định phải xóa nạn mù chữ, nhất định phải học hành, đừng nghe đám đàn ông lừa các bác, cái gì mà chỉ cần chủ nhà đi học chữ, còn đàn bà không cần học, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà đều cho đám đàn ông bọn họ hết. Phụ nữ chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện, biết xưởng dệt ở huyện không, nơi đó đông nghìn nghịt, toàn là đàn bà con gái, đều là nữ công nhân cả, người ta kiếm tiền lương, ăn lương thực cung cấp!”
Đám phụ nữ bên dưới nghe đến hăng say.
Đối với bọn họ mà nói, công nhân nữ trong thành phố và bọn họ không cùng một thế giới. Công nhân nữ có đơn vị, có ăn có uống có tiền lương, còn có thể ở ký túc xá, không cần dựa vào đàn ông nuôi, nếu đàn ông không tốt, thì bọn họ có thể không nghe theo đàn ông.
Tô Thanh Hòa cảm thấy bản thân không nên làm phiền mẹ mình diễn thuyết, thế nhưng cô thực sự quá lạnh rồi, cho nên mới chậm rãi đẩy cửa, định lén lút đi vào nhà.
Cao Tú Lan đứng trên cao, liếc mắt đã nhìn thấy có người đi vào, còn định mắng cho một trận, nhưng trông thấy là con gái nhà mình, bà ấy nhìn người ngồi bên dưới, lập tức hô: “Được rồi, đều trở về học cả đi, cái này cũng không thể chỉ nghe tôi giảng được, mà đều phải tự mình học kiến thức để xóa nạn mù chữ, sau đó chúng ta sẽ nói đến chuyện học kỹ thuật sau, đều về cả đi, đừng chậm trễ thời gian.”
Tô Thanh Hòa biết mình đã bị mẹ phát hiện, nên đứng ở một bên đợi.
Mọi người nghe lời Cao Tú Lan, nhanh chóng bê ghế, ôm chậu than nhỏ rời đi.
Trong sân rất nhanh đã trống vắng, Cao Tú Lan chạy tới xách đồ cho con gái mình với vẻ mặt tươi cười: “Thanh Miêu Nhi về đấy à, đi nào, mau vào nhà đi, chúng ta đốt lò sẽ không lạnh nữa.”
Về đến nhà, mấy đứa trẻ đều đang ở nhà làm bài tập, Tô Ái Quốc đi làm việc ở cơ sở xây dựng nông nghiệp, thời gian mùa đông chính là thời gian tốt để làm những công trình này. Tô Ái Hoa thì có bản lĩnh hơn, anh ta đã lên làm người chấm công trong đội. Bây giờ mùa đông sẽ theo đội trưởng Quách Trường Thắng cùng nhau đi họp học hỏi. Ba người chị dâu đều ở nhà giúp sửa lại quần áo cho đứa nhỏ sắp ra đời của Tô Ái Đảng.
Các chị dâu nhìn thấy Tô Thanh Hòa trở về, cũng vội vàng tự giác đi đun nước đường đỏ và đốt bếp lò.
Điền Tiểu Mai lớn bụng cũng không thể động được, nhìn Cao Tú Lan với đôi mắt chờ mong: “Mẹ ơi, mẹ nói con có thể đi vào thành phố làm nữ công nhân không ạ, con biết chữ đáya.”
Cao Tú Lan trợn trắng mắt nhìn cô ta: “Đi làm gì, bà đây còn muốn đi đấy, đó đều là cổ vũ những phụ nữ già trẻ đó xóa nạn mù chữ thôi, chứ nào có dễ dàng làm công nhân đến vậy.”
Điền Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi: “Đó không phải là lừa bọn họ hay sao, lỡ như bị biết được thì phải làm sao?”
Cao Tú Lan sầm mặt đáp: “Ai lừa người chứ, người ta làm nữ công nhân trong thành phố đúng là phải biết chữ!” Bà ấy không vui nhìn qua đứa con dâu thứ ba phá đám này, rồi lại một lòng một dạ nhìn sang con gái: “Thanh Miêu Nhi, lần này con ở nhà một thời gian dài, mẹ sẽ từ từ bồi bổ cho con, nhìn xem đi đến trường học, chẳng béo lên gì cả.”
Tô Thanh Hòa đang sưởi tay, vội vàng đáp: “Mẹ ơi, lần này con ở nhà không đến mấy ngày đâu, qua hai ngày là con phải đi rồi.
Cao Tú Lan ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nhanh như vậy?”
Tô Thanh Hòa nói lý do thoái thác mà mình đã nói với mẹ Cố với Cao Tú Lan một lần, Cao Tú Lan nghiến răng nghiến lợi: “Nhà chúng ta nợ ai cơ chứ, con rể cũng đi chịu khổ rồi, mà con gái còn phải đưa ra ngoài chịu khổ nốt, một bà lão như mẹ vào ngày tuyết rơi nhiều còn phải mở họp với người ta, quá khổ…”
Tô Thanh Hòa: “…”
Biết Tô Thanh Hòa sắp phải đi, Cao Tú Lan cũng cố hết sức bồi bổ cho cô, bữa nào cũng có thịt.
Người nhà họ Tô cùng ăn chung mấy bữa có chất béo.
Bởi vì Tô Thanh Hòa phải rời đi trước thời hạn, năm nay không thể đón năm mới ở nhà, nên Cao Tú Lan dứt khoát gọi con trai lớn Tô Ái Quốc từ khu xây dựng nông thôn về nhà, một nhà sum họp cùng nhau ăn một bữa cơm.
“Mấy lời thừa thãi mẹ cũng không nói nhiều nữa, em út nhà chúng ta thật sự sắp ra ngoài chịu khổ rồi.” Cao Tú Lan vừa nói vừa lau nước mắt, trong lòng khó chịu muốn chết. Bà ấy không ngờ đứa con gái mà mình thương nhất, lại chịu khổ nhất nhà, không phải người ta đều nói sinh viên đại học sẽ làm cán bộ hay sao, sao con gái mình lại chạy tới nơi xa như vậy chịu khổ chứ.