Chương 429: Trước lúc đi 3
Những người khác bị Cao Tú Lan ảnh hưởng, tâm trạng cũng trở nên rất nặng nề, đám trẻ con cũng lau nước mắt.
Trong lòng Tô Thanh Hòa cũng luyến tiếc người nhà, thế nhưng cô cũng biết, vẫn sẽ có một ngày như vậy. Cô không có khả năng trốn mãi ở trong huyện: “Mẹ, anh, chị dâu, còn có Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Đại Bảo, Nhị Bảo và cả Tam Bảo chưa sinh ra nữa. Mọi người yên tâm, con đi tới Tây Nam làm bác sĩ không có nguy hiểm đâu. Bác sĩ đều ở trong bệnh viện, hơn nữa việc con làm đều là những chuyện có ý nghĩa, là đi chữa bệnh cứu người giúp người ta cả, ở biên cương có nhiều quân nhân bảo vệ quê hương chúng ta như vậy, con cũng phải dùng cách của mình để bảo vệ mọi người.”
“Con thật sự giống y như cha con vậy…” Cao Tú Lan che miệng, lau nước mắt, lúc trước chồng bà muốn đi dẫn đường, bà không cho đi vì nguy hiểm biết bao, nhưng ông lại càng muốn đi.
Ba đứa con trai đều không giống cha, ngược lại đứa con gái này học theo.
Buổi tối, Cao Tú Lan nằm trong phòng cầu nguyện với cái lu: “Đại Căn à, ông nhất định phải bảo vệ Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta đấy, nếu như con gái nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, thì tôi và ông ly hôn luôn, bà đây không sống với ông nữa, ông cũng nhất định phải nhớ lời tôi đấy.”
Gà mái già sợ đến mức kêu quác quác quác.
Tô Thanh Hòa ở nhà hai ngày, thời tiết cũng tốt hơn một chút, Cố Trường Chính cũng đi qua thôn Tô gia đón cô.
Người trong nhà cùng nhau đi theo phía sau xe đạp, tiễn thẳng cho đến tận công xã.
“Con rất nhanh sẽ về thôi.” Tô Thanh Hòa vẫy tay.
Mấy đứa trẻ vừa chạy theo phía sau vừa lau nước mắt, bọn chúng biết, cô sắp đi rồi, sắp phải đi đến nơi rất xa, một nơi còn xa hơn tỉnh rất nhiều, sắp ra đến nước ngoài luôn.
…
Lần này là Cố Trường Chính cùng đi với Tô Thanh Hòa đến bệnh viện quân khu bên kia. Cũng không tính là Cố Trường Chính đi công tác, mà là bí thư Cố trực tiếp cho phép Cố Trường Chính xin nghỉ, nói là đi tiễn người nhà đi xa.
Đối với chuyện Tô Thanh Hòa bị đặc vụ uy hiếp, hai cha con không dám tiết lộ ra ngoài, tránh cho người khác để ý.
Lúc đến trạm xe trong huyện, mẹ Cố lập tức gào khóc nức nở.
Bà nhớ tới ngày xưa lúc tiễn con trai đi lính, cũng là cảnh tượng này. Tiễn con trai đi, khó khăn lắm mới có thêm cô con dâu ở bên, vậy mà chớp mắt một cái con dâu cũng phải đi xa.
Bà cảm thấy bản thân mình giống như một bà già cô độc bị vứt bỏ vậy.
Về phần chồng và bốn đứa con trai con dâu còn lại, cũng giống như tàng hình mà thôi.
Bởi vì có Cố Trường Chính đưa tiễn, cho nên mẹ Cố trực tiếp nhét cho một đống lỉnh kỉnh toàn là đồ ăn, cho Tô Thanh Hòa mang theo, còn nhét thêm tiền vào túi cô. Dù sao thì lần này đi xa, không biết bao giờ mới trở về. Có tiền trong người vẫn là yên tâm hơn một chút.
Tô Thanh Hòa cũng không từ chối, đều nhét hết vào trong túi áo.
Khi đi xa nhà, nhận đồ vật của trưởng bối cho, sẽ khiến cho ta đỡ buồn và bớt lo lắng khi chia xa.
Ngồi xe đi thẳng lên tỉnh, sau đó hai người trực tiếp ra nhà ga tàu hỏa. Dọc theo đường đi, Cố Trường Chính đều cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Tô Thanh Hòa âm thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, xung quanh đây vẫn an toàn chứ?”
“Xin ký chủ yên tâm, cô còn chưa đạt đến mức độ là mục tiêu chủ yếu của người khác. Ký chủ yên tâm lên đường đi.”
“Vậy thì tốt… không đúng, mi ăn nói kiểu gì vậy, cái gì mà lên đường.” Tô Thanh Hòa không cãi nhau với hệ thống nữa, cùng Cố Trường Chính kiểm phiếu lên tàu.
Cố Trường Chính không phải là người hay nói chuyện, anh ta rất kiệm lời, khi lên trên tàu hỏa cũng chỉ cầm báo đọc. Tô Thanh Hòa cũng dứt khoát lôi sách ra đọc.
Cô vẫn chưa quên yêu cầu làm bài thi đạt điểm tối đa đâu.
Thấy Tô Thanh Hòa ở trong thời điểm này còn bình tĩnh đọc sách, Cố Trường Chính cảm thấy vợ chú ba đúng là to gan, nếu như đổi lại là một cô gái khác bị đặc vụ để mắt tới, chắc chắn lúc này đã sợ đến mất ăn mất ngủ.
Trên đường xe dừng lại nghỉ ngơi một chút, ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến được ga tàu tỉnh Tây Nam.
Tô Thanh Hòa còn rất chú trọng hình tượng bề ngoài của mình, sợ Cố Trường An nhìn thấy bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của mình, sau khi xuống ga tàu còn cố ý tìm toilet rửa mặt chải đầu, sửa sang lại bản thân cho chỉnh chu tươi tỉnh.
Ra đến ngoài ga tàu, Tô Thanh Hòa quay sang hỏi Cố Trường Chính: “Anh cả, anh có muốn ở đây nghỉ ngơi hai ngày rồi về không?” Mấy ngày qua cô còn yên tâm ngủ ngon, kết quả Cố Trường Chính lại không tài nào ngủ được.
Cho dù cô nói là không sao, rất an toàn, nhưng Cố Trường Chính vẫn cẩn trọng đề cao cảnh giác như cũ.