Chương 430: Đến nơi
Cố Trường Chính đáp: “Không sao đâu, anh đưa em tới bệnh viện, anh sẽ trở về ngay. Bên chỗ cha còn có chuyện. Hơn nữa, làm nghề này của anh, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là chuyện bình thường. Công việc của Trường An chắc cũng giống như anh.”
Tô Thanh Hòa suy đoán có lẽ bên phía cha chồng lại có hành động gì đấy. Nhưng mà cô không tiện hỏi. Việc liên quan đến chính trị, cô vẫn nên ít hỏi đến thì tốt hơn.
Hai người ngồi xe đến thẳng bệnh viện quân khu. Tuy gọi là bệnh viện quân khu, nhưng mà cũng không nằm trong quân khu, mà là ở gần đấy. Thường ngày ngoại trừ quân nhân, dân chúng xung quanh cũng có thể tới đây khám bệnh. Nhưng mà do ở gần quân khu, không nằm ở nội thành, cho nên người đến khám bệnh cũng ít.
Tô Thanh Hòa cầm giấy đề cử thực tập của trường và thư giới thiệu lập tức đến bệnh viện nhậm chức.
“Cô là bác sĩ thực tập à?”
Nhân viên nhân sự của bệnh viện là một cô gái hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính, mặt chữ điền. Cô ta nhìn Tô Thanh Hòa, đánh giá một lượt. Sau đó đếm đầu ngón tay.
Tô Thanh Hòa nhìn bàn tay của cô ta, nghĩ thầm trong đầu, không phải chị đang tính bát tự cho em đấy chứ?
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám ạ.” Tô Thanh Hòa cố ý nói dối tăng tuổi mình lên mấy tháng, thực tế thì đúng là trên sổ hộ khẩu của cô cũng đã sửa tăng lên mấy tháng. Trước đây là vì lấy giấy đăng ký kết hôn, sau mẹ Cố cảm thấy sửa lại tăng thêm mấy tháng, để ra ngoài người ta không bắt nạt.
Nghe thấy số tuổi của Tô Thanh Hòa, đối phương trợn tròn mắt: “Cô đi học lúc mấy tuổi.”
“Hình như là 6… 7 tuổi gì đó…” Lâu lắm rồi, ngay cả nguyên chủ cũng không nhớ rõ.
“Cô… cô thật sự học xong chương trình đại học ư, tôi tính như thế nào, cũng thấy cô nhiều nhất là đang học năm hai, năm ba gì đấy…”
“…” Chị gái này tính chuẩn thật đấy, Tô Thanh Hòa cười đáp: “Giữa chừng em nhảy lớp.”
Nghe thấy Tô Thanh Hòa nhảy lớp, cô ta mới hiểu ra, tiểu học nhảy lên cấp hai không phải cũng là chuyện bình thường sao. Sau đó nhanh chóng làm thủ tục cho cô.
Trong lòng lại nghĩ, cô gái này chắc chắn học rất giỏi đây, nhảy một phát mấy lớp, mười mấy tuổi đã tốt nghiệp đại học. Bằng tuổi này nhiều người còn đang học cấp ba ấy chứ.
Làm xong thủ tục nhậm chức, sau đó cô ta đưa cho Tô Thanh Hòa một tờ đơn, bảo Tô Thanh Hòa đi đến phòng hậu cần giải quyết chuyện ăn ở.
Tô Thanh Hòa nhanh nhẹn nhận lấy, cảm ơn cô ta, rồi cầm lấy giấy đi ra ngoài tìm Cố Trường Chính.
Đợi đến khi Tô Thanh Hòa đi rồi, cô ta mới cầm hồ sơ của Tô Thanh Hòa bỏ vào trong túi, lúc nhét học bạ của Tô Thanh Hòa vào trong, đột nhiên thấy bên ngoài ghi thời gian nhập học là ngày 1 tháng 9 năm 1961.
Cô ta quay sang hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Này, năm nay là năm bao nhiêu nhỉ?”
“Ngày 3 tháng 1 năm 1962.”
“…!!!” Cô ta nhanh chóng lấy hồ sơ của Tô Thanh Hòa cẩn thận xem xét một lượt, không sai, đúng là không có vấn đề. Sau đó lại nhanh chóng gọi điện cho trường y của tỉnh, đợi hồi lâu mới kết nối được với máy của phòng giáo vụ bên kia, cô ta vội vàng thẩm tra đối chiếu thông tin của Tô Thanh Hòa: “18 tuổi, Tô Thanh Hòa, tháng 9 năm 1961 nhập học… không sai chứ? Cô chắc chắn? Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Sau khi cúp điện thoại một lúc, đồng nghiệp bên cạnh đẩy cô ta một cái: “Sao thế, có chuyện gì mà cô hét lên vậy?”
Cô ta vỗ về trái tim nhỏ bé của mình: “Hóa ra đồng chí kia nói nhảy lớp là nhảy lớp đại học… đây, đây, đúng là thật lợi hại mà…”
Tô Thanh Hòa đi ra ngoài, tìm được Cố Trường Chính, sau đó lại đến phòng hậu cần hỏi chỗ nghỉ ngơi và chế độ ăn uống.
Cố Trường Chính giúp cô mang đồ về ký túc xá.
Bởi vì trong bệnh viện không có sinh viên thực tập, cho nên một mình Tô Thanh Hòa ở trong một căn phòng đơn. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Cố Trường Chính chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Trường An, nói cho anh chuyện Tô Thanh Hòa đã đến đây. Tô Thanh Hòa nói: “Anh cả, để em gọi cho anh ấy, em muốn cho Trường An một bất ngờ.”
Cố Trường Chính nghĩ thầm trong đầu, đoán chừng đám người trẻ tuổi đều như thế, trước đây thằng hai Cố Trường Bình chỉ thích bày trò nhí nha nhí nhố, một việc vô cùng bình thường lại phải bày đủ trò. Anh ta không tài nào hiểu nổi. Nhưng mà nghĩ lại, giờ vợ chú ba đã tới bệnh viện an toàn rồi, có vẻ như cũng chẳng còn gì mà phải lo lắng nữa, bèn nói: “Được, vậy em gọi cho Trường An đi, anh về trước. Trong nhà vẫn còn chuyện chờ anh về giải quyết.”
“Anh cả, anh ở lại ăn cơm rồi hẵng đi, em tiễn anh ra ga tàu.”
“Không cần đâu, em đưa anh đi, anh lại không yên tâm rồi lại đưa em về đây. Anh ăn cơm trên tàu là được rồi, anh không có nhiều thời gian ở lại đây lâu. Thanh Hòa này, anh thấy hoàn cảnh bên này, bên ngoài vẫn còn rất khó khăn, chí hướng của em mọi người đều biết, nhưng mà nếu như em không chịu được, thì cứ về nhà. Người trong nhà sẽ không ai nói em câu gì. Không cần phải chịu khổ một mình.”