Chương 431: Không ai muốn dẫn theo 1
Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu: “Anh cả, anh về nhà cho em gửi lời tới cha mẹ, em nhất định sẽ không làm cho cha mẹ phải mất mặt đâu.”
Cố Trường Chính cười, cảm thấy vợ chú ba có tinh thần giác ngộ rất cao.
Nghĩ đến cái nết của thằng ba nhà mình, có thể tìm được một người vợ hiền như vậy, đúng là ông trời ban ân.
Đi theo Cố Trường Chính ra đến trạm xe buýt, Tô Thanh Hòa vội chạy về bệnh viện, sau đó tìm đến bót điện thoại công cộng, gọi cho phòng thông tin liên lạc với Cố Trường An. Bên kia sau khi kết nối thì hỗ trợ tra xét một chút rồi trả lời: “Hiện tại không thể liên lạc với đồng chí Cố Trường An.”
Tô Thanh Hòa vừa nghe là biết Cố Trường An đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Chỉ là người ta không thể nói nhiệm vụ cho mình biết.
Sao nhanh vậy nhỉ, lúc cô xuống tàu đã hỏi hệ thống, hệ thống nói Trường An còn ở trong quân khu.
Buồn bã cúp điện thoại, trả tiền phí, Tô Thanh Hòa bèn trở về ký túc xá dọn dẹp phòng ở.
Trong lúc Tô Thanh Hòa còn đang thui thủi một mình ở ký túc xá, thì trong bệnh viện đã truyền tai nhau, về một thực tập sinh khoa ngoại mới tới, chỉ học đại học một năm đã tốt nghiệp, quả thực chính là thiên tiên tài trong truyền thuyết.
Tô Thanh Hòa tham khảo sách nội quy khi nhậm chức của bệnh viện, bên trong có ghi giờ giấc làm việc, và những phòng ban địa chỉ bố cục của các khoa trong bệnh viện. Còn có quy định mỗi ngày phải tập Thái Cực quyền trong sân thể dục của bệnh viện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa phấn chấn tinh thần đi đến khoa ngoại thực tập.
“Người học sinh này tôi không dẫn theo.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi kiên quyết không dẫn theo!”
Bên trong khoa ngoại, ba vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đùn đẩy cho nhau. Cũng không phải bọn họ chưa từng dẫn theo học sinh, bệnh viện Tây Nam muốn phát triển, thì không thể chỉ có bác sĩ chính thức từ nơi khác điều đến, tốt hơn một chút thì là học sinh của đại học y trong tỉnh xin vào. Nhưng mà người học sinh lần này có chút khác biết, nhảy lớp quá nhanh.
Bọn họ không tin một sinh viên y học nhảy cóc nhiều cấp như vậy, thật sự có thể học hết tri thức của ngành y trong vòng chưa đầy một năm. Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ, người học sinh này ngay cả thí nghiệm cũng chưa từng làm.
Chủ nhiệm khoa ngoại, bác sĩ Chu là một bác sĩ sắp sang tuổi 60, thấy cấp dưới tranh nhau từ chối, thì tức sôi máu. Tình huống của em học sinh này, ông ta hiểu rất rõ, giáo viên hướng dẫn cho Tô Thanh Hòa là giáo sư Trần, chính là bạn học cũ của ông ta, người ta đã cật lực đề cử người lại đây, còn có thể sai lầm sao? Cho dù có không đúng thì… thì cũng phải bịt mũi mà nhận.
“Được rồi, nếu các ông không nhận, vậy thì để bác sĩ Sở nhận!”
Nghe thấy chủ nhiệm Chu nói vậy, ba vị bác sĩ còn lại đều yên tâm. Bác sĩ Sở cũng là bác sĩ ngoại khoa, nhưng mà tính tình ông ta không được tốt cho lắm, cho nên danh tiếng bên ngoài khoa ngoại cũng không được tốt đẹp. Có một số quân nhân đến đây chữa trị đều khiếu nại bác sĩ Sở. Cho nên bình thường, bác sĩ Sở rất nhàn.
“Bác sĩ Sở hướng dẫn thì tốt, vô cùng tốt.”
Chủ nhiệm Chu: “…”
Bởi vì đã sắp xếp xong xuôi cho nên lúc Tô Thanh Hòa bước vào văn phòng, đã được chủ nhiệm Chu cùng với ba vị bác sĩ khác nhiệt tình chào đón.
Bệnh viện quân khu hằng ngày bận nhất là bốn bác sĩ khoa ngoại, còn lại là chủ nhiệm khoa và hai phó chủ nhiệm.
Lần này Tô Thanh Hòa đến cũng chỉ gặp qua chủ nhiệm Chu và ba bác sĩ khác, hai vị phó chủ nhiệm phải đi họp, còn một bác sĩ nữa thì nghe nói hôm nay nghỉ làm không tới bệnh viện.
Vừa hay, Tô Thanh Hòa được sắp xếp đi theo bác sĩ kia.
Chủ nhiệm Chu gượng gạo giải thích: “Sau khi chúng tôi họp và nghiên cứu đưa ra hướng giải quyết, chúng tôi nhất trí cho rằng bác dĩ Sở là người có kinh nghiệm phong phú, nhất định có thể dạy cho em rất nhiều kiến thức chữa bệnh, để cho em nhanh chóng vươn lên.”
Tô Thanh Hòa cảm động nói: “Em nhất định sẽ không phụ lòng công sức bồi dưỡng của các thầy, em sẽ đi theo bác sĩ Sở chăm chỉ học tập!”
Người ở đây đúng là tốt bụng.
Hết một buổi sáng, Tô Thanh Hòa dưới sự chỉ đạo tận tình của các bác sĩ khác, trên cơ bản đã hiểu được tình hình của khoa ngoại. thái độ của họ khiến cho Tô Thanh Hòa cảm động không thôi. Thời đại này đúng là tốt đẹp mà, không có những chuyện như là xa lánh, cô lập, bắt nạt thực tập sinh.
Ai ai cũng đối xử tử tế với nhau.
Trưa đến thì ăn cơm ở nhà ăn, phần nhiều là rau củ, nhưng mà mỗi tháng Tô Thanh Hòa vẫn đủ ăn, mỗi bữa còn được ăn vài miếng thịt mỏng.
Mới ở chỗ này một lúc mà Tô Thanh Hòa đã cảm thấy điều kiện ở đây quá tốt. Không chỉ ở gần Trường An, hơn nữa tiền bối trong công việc còn đối xử hòa thuận với cô như vậy. Cô cảm thấy rất nhanh thôi, cô sẽ thích nghi với cuộc sống nơi này.