Chương 432: Không ai muốn dẫn theo 2
Đến chiều, Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng được gặp mặt thầy giáo của mình – bác sĩ Sở.
“Các người không tôn trọng ý kiến của tôi! Khi tôi không có mặt ở đây, vậy mà các người lại trực tiếp đưa cho tôi một học sinh! Các người đang vi phạm đến ý chí cá nhân của tôi!”
Tô Thanh Hòa đứng ở ngoài cánh cửa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm giận dữ của bác sĩ Sở.
Nhưng mà các bác sĩ khác dường như đã sớm quen thuộc, vẻ mặt đều thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu xem tài liệu, hoặc là ngẩng đầu nhìn trần nhà.
“Cái đó, em chào thầy Sở, em là Tô Thanh Hòa. Sau này em sẽ là học sinh của thầy ạ.” Tô Thanh Hòa cười cứng ngắc.
Cô cảm thấy hình như mình đã đoán ra một sự thật…
“Hệ thống, tại sao sự thật luôn tàn khốc như vậy chứ?”
“Cho nên bổn hệ thống đây vẫn luôn giữ im lặng không nói cho cô biết.”
Bác sĩ Sở là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hói đầu, người gầy nhom, da ngăm ngăm, mặt rất nghiêm túc. Nhìn thấy Tô Thanh Hòa, dường như ông ta cũng không ngờ lại bị học sinh nghe thấy. Nhưng mà lúc này cũng không tiện sửa miệng, đúng là mất mặt mà, vì thì bèn khụ khụ vài tiếng: “Ừ… đợt này em ở đây xem xem mọi người làm việc như thế nào, tự học tự tìm hiểu, có thời gian rảnh thầy sẽ dạy em. Mỗi ngày em không cần phải tìm thầy.”
Tô Thanh Hòa lập tức gật đầu: “Dạ vâng. Em sẽ tự học.” Sau đó co giò chạy biến.
Ôi chao, cô thề là, đây là thầy giáo hung dữ nhất mà cô gặp được. Cô nhớ các thầy cô thân thiện trong trường quá, các thầy cô ấy hiền mà dễ thương biết nhường nào.
Bởi vì bác sĩ Sở cãi nhau với chủ nhiệm Chu và các bác sĩ khác, không muốn dẫn cô theo, cho nên Tô Thanh Hòa cũng không muốn người khác phải khó xử, nói thật, bởi vì có phòng huấn luyện mô phỏng, cho nên một số phương pháp điều trị ngoại khoa cơ bản cô đều nắm chắc, thiếu sót duy nhất của cô là xử lý những vết thương lớn.
Cho nên mấy ngày qua cô đều tự mình học tập khắp nơi, sau đó thường gọi điện hỏi thăm bao giờ Cố Trường An trở về.
Xoay quanh bệnh viện hai ngày, Tô Thanh Hòa đã làm quen với các cô y tá ở đây. Tuy là các bác sĩ khác coi thường con gà mờ Tô Thanh Hòa này, nhưng mà các hộ sĩ vẫn rất coi trọng cô sinh viên thiên tài Tô Thanh Hòa.
“Sao cô lại đến bệnh viện quân khu của chúng tôi, sao cô không đi bệnh viện tỉnh ở quê cô mà tới nơi xa như vậy.”
Tô Thanh Hòa nói: “Khoảng cách không thể ngăn cản lý tưởng của tôi. Tôi hy vọng có thể cùng mọi người chiến đấu trên cùng một chiến tuyến. tôi muốn học tập các cô, học tập tinh thần không ngại khó ngại khổ, không sợ mệt, dũng cảm tiến lên phía trước!”
Các nữ y tá bị khen mà mặt đỏ bừng vì cảm động.
Ôi chao, các cô ấy phần lớn là bị phân công đến đây… có điều nghĩ kỹ lại thì đúng là bản thân cũng có chút vĩ đại.
“Đau chết mất thôi, ôi ôi ôi đau quá…”
Buổi trưa, Tô Thanh Hòa mặc áo blouse trắng đang đứng bên này trò chuyện với các y tá, đứa bé đang tiêm thuốc ở bên cạnh bỗng khóc toáng lên.
Là một cô bé tầm năm sáu tuổi, được mẹ ôm vào lòng.
“Cô y tá, có thể nhẹ một chút được không, con gái tôi sợ đau.”
Mấy cô y tá nhanh chóng chạy lại hỗ trợ tiêm thuốc.
Liên tục đổi hai người y tá, đứa bé vẫn luôn kêu khóc, người mẹ cũng không dám để cho y tá động tay, nhìn thấy Tô Thanh Hòa mặc áo blouse trắng, cho rằng cô là bác sĩ, bèn gọi cô: “Bác sĩ, cô đến tiêm cho cháu đi. Con nhà tôi sợ đau lắm.”
Mặc dù là cùng trẻ như nhau, nhưng mà bác sĩ chắc chắn giỏi hơn y tá.
Tô Thanh Hòa chỉ vào mình. Một cô y tá đứng bên cạnh vội giải thích: “Cô ấy là bác sĩ thực tập.”
“Bác sĩ thực tập không phải cũng là bác sĩ à?” Mẹ của đứa trẻ hỏi.
Tô Thanh Hòa vội nói: “Để tôi thử xem.” Sau đó nói với cô y tá khác: “Cái này tôi biết, tôi tự tiêm cho mình mấy trăm mũi rồi.”
“…”
Tô Thanh Hòa cầm lấy xi lanh, nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của đứa bé: “Em bé ngoan, chị kể cho em một câu chuyện này nhé. Một con heo và một con khỉ cùng nhau đi chơi… bọn chúng mặc váy đỏ chót…” Thừa dịp đứa bé chăm chú lắng nghe câu chuyện, Tô Thanh Hòa cúi đầu tìm được mạch máu, đè mũi kim xuống.
“Sau đó thì sao?” Đứa bé hỏi.
Tô Thanh Hòa rút ống tiêm ra: “Sau đó bọn họ gặp được một cô bé rất dũng cảm, cô bé không sợ tiêm chích đau, cuối cùng họ trở thành bạn tốt của nhau! Cũng giống như em đó!”
Cô bé toét miệng cười, hai mắt vẫn còn long lanh nước mắt.
Đợi đến khi tiêm xong, các y tá mới vây quanh Tô Thanh Hòa: “Cô tự tiêm cho chính mình? Sao cô làm được, trước đây chúng tôi đều là tự tiêm cho nhau.”