Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 433 - Hoàn Cảnh Xấu Hổ 1

Chương 433 - Hoàn cảnh xấu hổ 1
Chương 433 - Hoàn cảnh xấu hổ 1

Chương 433: Hoàn cảnh xấu hổ 1

Tô Thanh Hòa: “…” Thật ra cô cũng muốn hỏi giáo viên của mình tại sao lại bảo cô tự tiêm cho bản thân.

Bác sĩ Sở nhíu mày đi ngang qua, nhìn Tô Thanh Hòa nói: “Tiểu Tô, em đi theo tôi thăm bệnh nhân, đứng đấy nói chuyện à, làm bác sĩ mà một chút tinh thần phấn đấu chịu khó cũng không có!”

“…” Tô Thanh Hòa ngây ra một lúc, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.

Ôi chao, cuối cùng thì bác sĩ Sở cũng bằng lòng dẫn theo cô.

Tô Thanh Hòa cảm thấy tuy là bác sĩ Sở tính tình không tốt, nhưng mà cũng không phải là người nóng giận thất thường, giận cá chém thớt, thường thì gặp phải một kiểu người nào đó thì mới nổi giận, chính là những người bệnh không chịu ngoan ngoãn trị bệnh. Từng người đều cho mình là làm bằng sắt, bị thương được người khiêng vào, lại không muốn chữa đòi ra viện.

“Còn có một người tối hôm qua mới vào, mới vào một tối thôi mà đã đòi ra viện bằng được, cứ nghĩ mình làm bằng sắt à, có bản lĩnh thì đừng tới bệnh viện nữa!”

Tô Thanh Hòa cũng gật đầu tán thành, không sai, phải biết trân trọng cơ thể.

Bác sĩ Sở nhìn bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời của Tô Thanh Hòa, thì cơn giận cũng dịu xuống, học sinh quá nghe lời, làm thầy cũng không tiện lúc nào cũng tức giận.

Thăm khám một lượt các bệnh nhân, bác sĩ Sở đưa cho Tô Thanh Hòa ghi chép nhật ký kiểm tra phòng bệnh: “Em đi kiểm tra đi. Kiểm tra xong thì đưa cho tôi, tôi sẽ đến kiểm tra đối chiếu xem em có thực sự đã kiểm tra chính xác hay không. Đây không phải là thực nghiệm, đây là bệnh viện.”

Tô Thanh Hòa nhanh chóng nhận lấy: “Thầy yên tâm đi ạ.”

Cô cũng không ít lần đi theo y tá kiểm tra phòng bệnh của các bác sĩ khác, cái này đơn giản.

Liên tục xem xét mấy phòng bệnh, đều là quân nhân, một số là huấn luyện bị thương, còn có rất nhiều là bị thương trong lúc làm nhiệm vụ. Tuổi tác còn rất trẻ, Tô Thanh Hòa chứng kiến tình cảnh này mà không đành lòng.

Nếu như người nằm đây là Trường An, thì cô sẽ đau lòng chết mất.

Mới vừa đi đến cửa một phòng bệnh khác, thì nhìn thấy mấy cô y tá đứng bên ngoài nhòm vào trong phòng.

“Các cô đang nhìn gì đấy?”

“Tối hôm qua mới có một anh quân nhân vào đây, rất đẹp trai, chúng tôi đứng đây ngắm một chút. Anh chàng này rất không nghe lời bác sĩ, không cho chúng tôi tiêm vào mông.” Cô y tá tiếc nuối nói. Những người khác cũng nhìn vào bên trong.

Tô Thanh Hòa thấy dáng vẻ này của các cô ấy, lập tức trí tưởng tượng phong phú của cô tự động viết câu chuyện xưa về thiên sứ áo trắng và thiết huyết quân nhân.

“Tôi không tiêm!” Người bên trong kêu to. Một cô y tá trực tiếp chạy ra, vỗ ngực nói: “Không tiêm không tiêm.” Sau đó lập tức bỏ chạy, các cô y tá khác nhanh chóng theo sau tò mò hỏi.

Tô Thanh Hòa ngơ ngác đứng ngoài cửa: “Giọng nói này sao quen vậy nhỉ?”

Cô chần chừ đứng ngoài cửa hai giây, sau đó đẩy cửa bước vào.

Chỉ thấy người nọ ôm gối đầu, rúc trong chăn: “Tôi không tiêm, không được cởi quần của tôi!”

“Tôi tới kiểm tra phòng!” Tô Thanh Hòa nói.

Người nọ cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau…

“Trường An!”

“Thanh Miêu Nhi!”

Cố Trường An kích động xốc chăn lên, dùng sức dụi mắt: “Thật sự là Thanh Miêu Nhi, không phải giả!”

Xác định người đứng trước mặt mình chính là Thanh Miêu Nhi, Cố Trường An kích động muốn bật dậy khỏi giường, lúc này Tô Thanh Hòa mới nhìn thấy vết thương trên đùi anh. Đều bị quấn chặt bằng băng gạc.

Cô hoảng hốt nhanh chóng chạy lại chỗ Cố Trường An: “Trường An, anh đừng lộn xộn.”

Cố Trường An nắm chặt tay Tô Thanh Hòa, hai mắt toát lên vẻ mừng rỡ: “Thanh Miêu Nhi, sao em lại ở bệnh viện?”

Tô Thanh Hòa vui vẻ đáp: “Em đến đây thực tập.” Nhưng mà rất nhanh Tô Thanh Hòa đã tỉnh táo lại, đúng vậy, cô và Trường An đang ở trong bệnh viện. Đồng chí Cố Trường An đang bị thương!

“Em là bác sĩ ở bệnh viện là chuyện bình thường, nhưng em phải hỏi anh đấy, sao anh lại vào viện?”

Mặc dù gặp được Trường An, cô rất vui, nhưng mà gặp lại trong bệnh viện thế này, hơn nữa lại còn trong tình trạng kia, Tô Thanh Hòa thực sự là không vui nổi.

Cô muốn nhìn thấy một Cố Trường An khỏe mạnh, mà không phải là một Trường An bị thương nằm trên giường bệnh. Nếu như không phải cô tự mình tới đây, anh lại cô đơn một mình tự dưỡng thương rồi lại ra tiền tuyến. càng nghĩ càng thấy khó chịu. Nhìn thấy vẻ mặt trách móc của Tô Thanh Hòa, Cố Trường An có chút lúng túng. Không dám nhìn mặt Tô Thanh Hòa: “Anh đi làm nhiệm vụ…” Nhiệm vụ rất nguy hiểm.

Tô Thanh Hòa mím môi, trong đầu hỏi hệ thống: “Trường An bị thương phải đưa vào bệnh viện, sao mi không nói sớm cho tôi biết.”

“Không phải ký chủ nói là muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh ấy sao? Tôi cũng muốn cho ký chủ một niềm vui bất ngờ.”

“…”

Bình Luận (0)
Comment