Chương 434: Hoàn cảnh xấu hổ 2
Tô Thanh Hòa cẩn thận xem xét vết thương trên chân Cố Trường An, cũng may là không bị thương vào chỗ hiểm, điều dưỡng một thời gian là sẽ bình phục.
Cố Trường An vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Thanh Hòa, niềm vui sướng trong lòng không sao diễn tả thành lời: “Thanh Miêu Nhi, em thật sự đến đây làm bác sĩ hả, làm việc ở trong bệnh viện này hả? Không đi nữa?”
Tô Thanh Hòa gật đầu: “Đúng vậy, không đi nữa.”
Cố Trường An hưng phấn duỗi tay ôm cô vào lòng, thật là tốt quá, anh sẽ không bao giờ tách khỏi Thanh Miêu Nhi.
Trong lòng Tô Thanh Hòa cũng rất vui vẻ, nhưng mà nhìn hoàn cảnh trong bệnh viện, cô lập tức tỉnh táo lại. Đẩy Cố Trường An ra, Tô Thanh Hòa nói: “Không được lộn xộn, bây giờ anh là người bệnh, phải nghe lời bác sĩ và y tá ở đây, anh làm như vậy chính là không biết trân trọng mạng sống mình.”
“…” Gương mặt của Cố Trường An lập tức đỏ bừng: “Anh, anh không muốn để người khác cởi quần của anh.”
Chỗ đó từ lúc lớn lên tới giờ anh cũng chưa từng cho người khác xem. Sao có thể để cho các nữ đồng chí nhìn thấy được chứ.
Tô Thanh Hòa ngẫm nghĩ, cũng đúng, Trường An phải tiêm vào mông.
Đây không phải là, mông của Trường An sẽ bị người khác nhìn thấy sao? Hai má cô bỗng ửng đỏ. Tuy là đối với bác sĩ, nam nữ đều như nhau, nhưng mà cũng có chút gượng gạo mà. Chính cô cũng chưa từng nhìn thấy… khụ khụ, tất nhiên không phải là cô muốn xem, chẳng qua là cô cảm thấy chuyện như này cô có thể động tay làm, để cho người khác nhúng tay làm gì?
“Đồng chí Trường An, bây giờ anh là người bệnh, nhất định phải tiêm thuốc, em đi lấy dụng cụ rồi đến đây tiêm cho anh.”
Cố Trường An ngây ngẩn cả người, cái gì? Thanh Miêu Nhi tiêm mông cho anh?
Tay anh vô thức túm chặt lưng quần.
Bên ngoài, Tô Thanh Hòa lập tức tìm đến y tá lấy dụng cụ, nghe thấy Tô Thanh Hòa nói người nọ đồng ý tiêm, các y tá sợ ngây người.
“Bác sĩ Tô, sao cô làm được vậy, chúng tôi khuyên nhủ anh ta cả nửa ngày trời.” Y tá Tiểu Chu nói.
Tô Thanh Hòa ho khan vài tiếng: “Anh ấy là chiến hữu cách mạng của tôi, chính là quan hệ đính hôn đấy.”
“…” Mấy cô y tá vô cùng kinh ngạc.
Tô Thanh Hòa nhanh chóng bưng thuốc vào phòng. Vừa vào thì thấy Cố Trường An đang nằm ghé vào đầu giường. Còn lấy chăn che người.
“Trường An, em tiêm cho anh nhé. Anh yên tâm, em sẽ làm rất nhẹ nhàng.”
“Ừ, anh không sợ đau!” Cố Trường An nói.
Tô Thanh Hòa tiêm thuốc vào trong xi lanh, sau đó kéo chăn của Trường An lên. Cô đang chuẩn bị cởi quần của Trường An thì thấy… Cô vô thức đắp chăn lại.
Vừa rồi cô mới nhìn thấy gì? Ôi chao may mắn phòng của Trường An là phòng bệnh bốn người, các giường bệnh trong phòng đều trống không. Vuốt ve trái tim nhỏ bé của mình, lại nhìn thấy Cố Trường An ngoan ngoãn nghe lời che mặt nằm ghé trên giường, cảm xúc trong tim lập tức mềm xuống.
Những y tá khác tiêm cho anh, anh nhất quyết không chịu, cô nói để cô làm, tự anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hít sâu một hơi, lại lật chăn lên, Tô Thanh Hòa nhanh nhẹn tiêm cho anh, thấy Cố Trường An giật mình, cô hỏi: “Đau không?”
Tiêm mông bị đau là chuyện bình thường, cô đã luyện tập rất nhiều lần trong phòng học giả tưởng. Mỗi lần đều khiến cho các bệnh nhân ảo la oai oái.
“Không đau…” Giọng nói rầu rĩ của Cố Trường An truyền đến, giờ khắc này anh cảm thấy da mặt mình bỏng rát. Vừa nãy Thanh Miêu Nhi đã chạm vào người anh… nhưng mà anh không hề cảm thấy xấu hổ, còn cảm thấy rất vui. Anh thích được Thanh Miêu Nhi đụng vào người. Như vậy khiến anh cảm thấy mình là người thân mật nhất của Thanh Miêu Nhi.
Tiêm thuốc xong, dọn dẹp dụng cụ, Tô Thanh Hòa đỡ Cố Trường An hơi nằm nghiêng xuống giường: “Được rồi.”
Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa nói: “Thanh Miêu Nhi, em lại tiêm cho anh một mũi nữa đi.”
Tô Thanh Hòa khó hiểu: “… Vì sao?”
“Anh sợ đây chỉ là giấc mơ, em tiêm cho anh thêm một nhát đi, anh thấy đau là biết em là thật, em thật sự ở bên cạnh anh.”
Tô Thanh Hòa mỉm cười, cúi đầu, cắn vào môi anh một cái: “Đau không?”
Cố Trường An sững sờ mất hai giây, liên tục gật đầu: “Không đau, một chút cũng không đau.” Sau đó ngước mắt trông mong nhìn Tô Thanh Hòa, hy vọng cô thử lại lần nữa.
Tô Thanh Hòa nhếch miệng cười, lúc Trường An bị bệnh không giống như lúc thường nhỉ, bình thường Trường An luôn tỏ ra mình là người nghiêm túc trầm ổn, còn Trường An lúc này, thực là đáng yêu quá đi mà: “Đồng chí Trường An, tôi xin trân trọng thông báo tới đồng chí, hiện tại tôi được phân phối đến đây công tác, là trường học điều về đây, cho nên tôi sẽ không đi đâu hết. Đồng chí yên tâm đi.”
Nghe thấy lời bảo đảm của Tô Thanh Hòa, Cố Trường An yên tâm rồi.