Cảm ơn bạn TạcThiênBangTiểuHắc, muonconguoiyeu đã gửi kim phiếu và ủng hộ cho truyện ^^
Chương 435: Hài lòng 1
Hiện tại anh vui mừng biết bao nhiêu, trong lòng lại càng lo lắng sẽ không được gặp lại Thanh Miêu Nhi bấy nhiêu.
Anh thực sự không ngờ là, Thanh Miêu Nhi thế mà đã đến bên này… anh nhớ lại lời hứa trước kia của Thanh Miêu Nhi, phải làm quân y, sánh bước bên anh cũng tiến bộ. Vì tốt nghiệp, cô đã phải chịu bao nhiêu khó khăn, người cũng gầy đi trông thấy, bây giờ còn chưa nuôi lại đâu.
Lập tức trong lòng anh dâng lên một cơn chua xót, hai mắt đỏ bừng, lại duỗi tay ôm lấy cô: “Thanh Miêu Nhi, em phải chịu khổ rồi. Anh sẽ ghi nhớ, anh sẽ vẫn luôn nhớ kỹ tấm lòng của em.”
Phải khắc ghi cả đời, sau này phải chăm sóc thật tốt Thanh Miêu Nhi, làm trâu làm ngựa cho Thanh Miêu Nhi.
Tô Thanh Hòa nghi ngờ nói: “… Em chịu khổ gì đâu? Không hề khổ, em sống rất tốt.” Sao cô không biết mình khổ nhỉ, cô sống rất tốt mà? Người phải chịu khổ rõ ràng là Trường An, anh còn phải nằm trên giường bệnh đây này. Mới vừa trở về từ mưa bom bão đạn.
Cố Trường An mím chặt đôi môi, không nói thêm gì.
Thanh Miêu Nhi chính là như vậy, luôn nghĩ cho anh, chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt trước mặt anh. Nhưng anh cũng không phải thằng ngốc, anh đều thu hết vào mắt.
Sau khi trấn an xong Cố Trường An, để anh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Tô Thanh Hòa phải rời đi.
Đôi mắt của Cố Trường An vẫn chăm chú dõi theo cô, vẻ mặt anh không nỡ để cô đi.
Tô Thanh Hòa khuyên nhủ: “Em còn đi kiểm tra các phòng khác nữa, nếu như em làm không xong, thầy giáo sẽ đuổi em về trường.”
“!!!” Cố Trường An: “… Em mau đi đi, anh không cần người chăm sóc, anh lập tức ngủ đây.”
Nói xong lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tô Thanh Hòa mỉm cười bưng khay thuốc ra ngoài. Vừa mở cửa, mấy cô y tá đứng bên ngoài nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực như đèn pha.
Tô Thanh Hòa ngại ngùng, vừa nãy cô nói chuyện với Cố Trường An sẽ không bị người khác nghe thấy chứ.
“Bác sĩ Tô à, chúng tôi không nhìn thấy gì hết!” Tiểu Chu nghiêm túc cam đoan: “Chúng tôi chỉ nghe được thôi…”
Những y tá khác đều có chút xấu hổ, các cô ấy chính là tò mò, bác sĩ Tô nói xong thì chạy, trong lòng các cô tò mò gần chết.
Y tá Tiểu Lưu hỏi: “Bác sĩ Tô, người bên trong thật sự là người yêu của cô à.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, bừng khay dụng cụ đi đến phòng y tá, mấy cô y tá nhanh chóng bám theo sau.
Tô Thanh Hòa nói: “Trước đó tôi cũng không biết anh ấy nằm viện. Tôi vẫn luôn không liên lạc được với anh ấy.”
Y tá Chu hỏi tiếp: “Bác sĩ Tô, cô đến đây là vì bạn trai của mình à?”
Tô Thanh Hòa nhớ lại, đáp: “Tôi là được anh ấy tác động đến, mới lựa chọn làm quân y. Anh ấy bị thương mấy lần, nhưng mỗi lần đều kiên quyết ở lại tiền tuyến, khiến cho tôi càng có nhận thức trực quan hơn về những người lính. Bọn họ dùng thanh xuân, tính mạng và sức khỏe của mình để bảo vệ tổ quốc của chúng ta, không một câu oán giận trách móc, không hề hối hận. Tôi cảm thấy các anh chiến sĩ là những người đáng yêu nhất, cho nên tôi muốn làm gì đó để cảm ơn các anh ấy. Tôi muốn làm bác sĩ quân y, để chữa trị cho càng nhiều quân nhân hơn nữa.”
Mọi người đều dõi theo Tô Thanh Hòa, cảm nhận được lý tưởng vĩ đại hào hùng của cô.
Bác sĩ Tô nói rất đúng, quân nhân đúng là những người đáng yêu mến nhất, ừm, tuy là sau khi bọn họ vào viện thì đúng là người bệnh khó phục vụ nhất. Vừa vào viện đã la hét muốn xuất viện. Ôi chao, lần sau nếu như bọn họ lại làm ầm ĩ đòi ra viện, vẫn là không nên hung dữ với bọn họ, coi bọn họ giống như đám trẻ con nghịch ngợm là được.
Còn phải kiểm tra phòng bệnh nữa, Tô Thanh Hòa cũng không nhiều chuyện với mọi người, nhanh chóng đi kiểm tra các phòng bệnh khác.
Trong văn phòng, bác sĩ Sở đang xem bệnh án. Mấy vị bác sĩ khác đều âm thầm liếc trộm bác sĩ Sở, phát hiện ra sau hai ngày ông ta đã bình tĩnh trở lại, thế mà lại không làm ầm ĩ lên, cũng không chửi bới mọi người.
Xem ra là đã chấp nhận sự thật.
Như vậy thì tốt quá, tuy là bọn họ đã quá quen thuộc, nhưng mà mỗi ngày đều bị oanh tạc bên tại thì đúng là rất khó chịu.
Bác sĩ Sở uống xong một tách trà, Tô Thanh Hòa đã tới giao sổ ghi chép kiểm tra phòng bệnh.
Bác sĩ Sở nhận lấy, tùy tiện giở ra xem. Còn tưởng là chèn ép Tô Thanh Hòa đâu, kết quả phát hiện ra cô ghi chép rất tốt. Ông ta đứng dậy đi một vòng kiểm tra lại, một lúc sau trở lại, trên gương mặt còn mang theo sự thoải mái.
“Khá lắm, sau này em kiểm tra phòng bệnh cho tôi.”
Tô Thanh Hòa lập tức đáp: “Vâng ạ.”