Cảm ơn bạn TạcThiênBangTiểuHắc đã gửi tặng kim phiếu cho truyện ^^
Chương 436: Hài lòng 2
Các bác sĩ khác thấy hai thầy trò đối xử hòa thuận với nhau đều sợ ngây người, tình huống gì đây? Không phải bác sĩ Sở thích nhất là mắng chửi học sinh của mình sao, học sinh làm cái gì cũng bị mắng, mắng xong một lần lại có học sinh trở về trường học.
Từ bao giờ bác sĩ Sở lại đối xử hiền hòa với học sinh như vậy. Hơn nữa vừa nãy ông ta còn khen ngợi học sinh nhảy lớp này.
Đợi đến khi Tô Thanh Hòa ra khỏi văn phòng, bác sĩ Sở cong môi, tiếp tục xem hồ sơ bệnh án.
Ba bác sĩ còn lại nhìn nhau vài lần, trong mắt đều là dấu chấm hỏi, tình huống gì đây?
Bác sĩ Sở đổi tính rồi hả?
Buổi trưa, Tô Thanh Hòa cùng ăn cơm với Cố Trường An. Lấy cơm xong thì ngồi trong phòng bệnh của Cố Trường An, ăn cơm cùng anh.
“Lần sau em sẽ mượn phòng bếp, hầm canh cho anh.” Tô Thanh Hòa đề nghị.
Cố Trường An lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, anh ăn cơm của bệnh viện là được rồi. Anh là bộ đội, phải rèn luyện ý chí sắt thép, ăn ngon không thích hợp lắm.”
Anh mới không cần Thanh Miêu Nhi vì anh mà phải vất vả nấu canh đâu, cô sẽ rất mệt. Ban ngày Thanh Miêu Nhi còn phải làm việc, công việc bận rộn còn phải chăm sóc cho anh. Vậy thì cô sẽ mệt lử mất. Anh nguyện ý ăn ít một chút cũng không muốn Thanh Miêu Nhi phải chịu vất vả.
Tô Thanh Hòa bĩu môi: “Sao lại nhiều chuyện như vậy, còn không được ăn ngon. Bị thương là phải bồi bổ.” Đây chính là vết thương do đạn bắn, còn nguy hiểm gấp mấy lần dao kiếm.
“Trên chiến trường không có cơ hội bổ sung dinh dưỡng, không thể quá yêu chiều bản thân.” Cố Trường An nghiêm túc nói. Nhưng trong lòng anh lại đang kêu gào, đã rất lâu rồi anh không được ăn một bữa thịt! Nhưng mà không thể nói với Thanh Miêu Nhi, không thể để cho Thanh Miêu Nhi phải mệt mỏi.
Nghe thấy Cố Trường An nói, Tô Thanh Hòa cũng có chút không nhịn được mà hai mắt sáng bừng, đây mới chính là quân nhân, quá nam tính!
Sau khi cơm nước xong, Tô Thanh Hòa lại không có thời gian ở bên chăm sóc Cố Trường An, cô còn phải học tập.
“Buổi tối em đến chăm sóc anh, mấy giường bên cạnh đều trống.” Tô Thanh Hòa nhanh chóng nhận việc.
Cố Trường An nói: “Em về ký túc xá ngủ đi, ngủ ở đây không thoải mái.”
“Không sao, chúng ta vừa nằm vừa tâm sự.” Tô Thanh Hòa cười tủm tỉm đáp. Để Trường An bị thương một mình nằm viện, cô là người nhà, làm sao có thể mặc kệ anh.
Cố Trường An nghĩ đến buổi tối có thể trò chuyện cùng Tô Thanh Hòa, mở mắt là có thể nhìn thấy cô, cuối cùng thì cảm tính cũng chiến thắng lý trí.
Anh muốn Thanh Miêu Nhi ở bên.
…
Tối đến, Tô Thanh Hòa bèn chọn một số tài liệu ghi chép các căn bệnh ngoại khoa, và một số tài liệu liên quan ở trong phòng bệnh mô phỏng, lại mang theo chăn gối của mình đến bệnh viện, còn mang theo áo khoác quân của Cố Trường An đến.
Cố Trường An nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhìn theo bóng dáng bận bịu của Tô Thanh Hòa, nghĩ tới, lát nữa cô sẽ nằm ngủ bên cạnh anh… nằm trên giường, trong lòng lập tức hớn hở như mở cờ. Giống như anh và cô đã là vợ chồng lấy nhau lâu năm rồi. Cùng nhau ngủ, cùng nhau thức dậy, làm việc gì cũng cùng nhau.
Báo cáo kết hôn đã làm xong, nhưng mà bây giờ Thanh Miêu Nhi còn phải thực tập, không thể tổ chức hôn lễ. Có thế nào thì anh cũng không thể để cô chịu ấm ức mà tổ chức hôn lễ tại đây. Cái gì cũng không có, ngay cả một chiếc chăn mới cũng không có. Hơn nữa cũng không có nhà, như vậy thì Thanh Miêu Nhi phải chịu thiệt thòi rồi.
Nhưng mà thật ra anh có nghe người ta nói, nếu như trong nhà không có ai, dẫn vợ theo cùng, người không có tư cách ở lại ký túc xá của doanh trại, sẽ ở lại nhà của bà con trong xóm. Chỉ có điều nghe nói hoàn cảnh không được tốt cho lắm. Hơn nữa chính mình còn thường xuyên đi làm nhiệm vụ, để một mình Thanh Miêu Nhi ở lại nhà của người ta, chắc chắn cũng không tiện.
“Trường An này, em nghe đồng nghiệp ở đây nói, sau này nếu em trở thành bác sĩ chính thức, còn có thể được phân phòng đó, bệnh viện có thể sẽ cho em một phòng đơn. Sau này bên quân khu không có chỗ ở, em ở lại phòng phúc lợi bên này cũng được. Cho nên anh đừng liều mạng như vậy, cho dù là bảo vệ tổ quốc cũng phải nhớ giữ gìn lấy thân mình. Sức của một người dù sao cũng hữu hạn.”
Tô Thanh Hòa nằm ở trên giường, cùng Cố Trường An nói chuyện ở nhà.
Thấy Trường An bị thương trong lòng cô rất khó chịu, cô cũng không hy vọng Trường An vì muốn được tăng chức để cô được vào ở cùng, mà phải liều mạng như vậy.
Cố Trường An nghe thấy những lời này, áp lực trong lòng lập tức giảm xuống.
Ánh mắt nhìn Tô Thanh Hòa như mang theo cả tia sáng. Anh rầu rĩ ừ một tiếng, không để cho Tô Thanh Hòa nghe ra giọng nói nghẹn ngào của anh.
Thanh Miêu Nhi thật sự rất tốt, cô đều suy tính cho tương lai của anh.