Chương 437: Chăm sóc
Mặc dù vết thương của anh đã đỡ, hoàn toàn không cần người chăm sóc, nhưng mà Thanh Miêu Nhi vẫn muốn chăm sóc anh… có phải là ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện trước kia của anh, cho nên mới cố ý đưa Thanh Miêu Nhi đến bên cạnh anh hay không.
Ông trời đã chú định hai người họ là một cặp.
Tô Thanh Hòa thấy Cố Trường An không trả lời bèn nói: “Có phải là anh mệt rồi không, vậy anh nằm ngủ đi.” Nói xong bèn xuống giường chèn lại mép chăn.
Cố Trường An ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Anh phải sớm khỏe lại, không thể nằm im một chỗ để Thanh Miêu Nhi chăm sóc, không thể làm liên lụy đến Thanh Miêu Nhi.
Anh còn muốn cho Thanh Miêu Nhi được ở nhà dành cho vợ con quân nhân, còn phải là nhà có hai phòng, Thanh Miêu Nhi ở đó sẽ thoải mái hơn.
Thấy dáng vẻ nghe lời của Cố Trường An, Tô Thanh Hòa nhoẻn miệng cười.
Trường An đúng là rất tốt mà, mặc dù nằm viện cũng là một người bệnh tuân thủ quy định.
Người của khoa ngoại đều biết, bác sĩ thực tập mới tới có bạn trai là quân nhân, chính là đang nằm trong bệnh viện. Bác sĩ Tô cũng vì nhận được ảnh hưởng từ người yêu, cho nên mới đi theo con đường học y, hơn nữa còn cố gắng phấn đấu làm một chiến sĩ quân y tiền tuyến.
Các cô y tá một truyền mười, mười truyền trăm, tam sao thất bản, rất nhanh đã có đủ loại phiên bản, dù sao thì cũng là câu chuyện cảm động của một cặp đôi thanh niên phấn đấu vươn lên.
Tô Thanh Hòa lại không có tâm tư nghe tin đồn của mình. Bởi vì lần này Trường An bị súng bắn thương, đã nhắc nhở cô, muốn làm một bác sĩ quân y giỏi, thì điều cơ bản nhất là phải biết xử lý vết thương do đạn bắn. Cho nên cô cũng chuẩn bị bù đắp lại tri thức giải phẫu học của mình. Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, cho Trường An nghỉ ngơi, cô sẽ trở về ký túc xá, tiến vào phòng học mô phỏng, bắt đầu học tập, học cách xử lý vết thương do đạn bắn.
Mặc dù phòng học mô phỏng mất rất nhiều tiền phí, nhưng mà lại giúp ích cho việc học của cô. Các loại sách giải phẫu tuy là có chút đắt, nhưng mà ngôn ngữ và hình vẽ minh họa đều trình bày rõ ràng dễ đọc dễ hiểu. Sau khi Tô Thanh Hòa ghi nhớ những tri thức đó vào trong đầu mình, lập tức bắt tay vào thực hành với người bệnh giả tưởng.
Hệ thống dùng số liệu tạo ra người bệnh giả tưởng, vết thương trên người giống y như vết thương của súng đạn.
Ban đầu Tô Thanh Hòa còn loay hoay, lúng túng một hồi, suýt chút nữa thì gây ra sự cố. Lúc sau cô càng ngày càng thành thạo hơn.
Kỹ thuật phẫu thuật trong sách giáo trình và tài liệu tân tiến hơn so với bác sĩ thời nay.
Phẫu thuật phải yêu cầu kinh nghiệm, Tô Thanh Hòa quyết định sau này mỗi ngày ít nhất phải luyện tập một lần kỹ năng này. Giống như trước đây khi cô học giải phẫu mỗi ngày phải giải phẫu cơ thể mấy lần, bây giờ cô nhắm mắt là có thể tìm đúng vị trí nội tạng trong cơ thể người.
Bởi vì vừa học vừa làm, cho nên Tô Thanh Hòa cơ bản là không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đến làm bạn với Cố Trường An, thì chính cô là người ngủ đầu tiên.
Cố Trường An thấy cô như vậy thì trong lòng lại càng xót xa.
Thanh Miêu Nhi làm việc vất vả, còn phải chăm sóc anh. Không mệt mỏi mới là lạ. trái lại là anh mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh, cái gì cũng không làm.
Cố Trường An càng thêm quyết tâm ngoan ngoãn dưỡng thương, khi Tô Thanh Hòa đi làm, anh cũng không dám nhúc nhích, sợ miệng vết thương bị vỡ.
Cứ thế tĩnh dưỡng một tuần lễ, vết thương cũng đã gần khỏi.
“Thanh Miêu Nhi à, anh muốn xuất viện.” Cố Trường An không nhịn được, bèn nói ra.
Trong lòng anh đương nhiên là không muốn rời khỏi đây, lần này anh đi, sau này mỗi ngày không được nhìn thấy Thanh Miêu Nhi. Nhưng mà anh lại không muốn liên lụy đến Thanh Miêu Nhi. Chỉ khi mình trở nên khỏe mạnh, thì mới có thể làm chỗ dựa cho Thanh Miêu Nhi.
Tô Thanh Hòa kiểm tra vết thương của anh, thấy nó đang dần khỏi, trong lòng bèn yên tâm hơn: “Được, hai ngày nữa xuất viện. Bây giờ vết thương của anh đã ăn da non rồi, không cần ăn kiêng. Em chuẩn bị cho anh ít đồ bồi bổ.”
Cố Trường An vội ngăn lại: “Không cần đâu, em đừng làm vậy, Thanh Miêu Nhi anh thực sự là không cần ăn đồ bổ.”
“Em biết, anh muốn tôi luyện ý chí.”
Tô Thanh Hòa gật đầu nói.
Nhưng mà đến trưa, cô vẫn đi ra ngoài một chuyến, sau đó mua nửa con gà, mượn nhà ăn bệnh viện một cái ấm sành để hầm canh.
Nhìn thấy cô xách thịt gà trở về, cũng không ai cảm thấy lạ. Dù sao thì làng xóm xung quanh đều có người nuôi gà, thỉnh thoảng cũng có thể mua được nửa con.
“Ôi chao, cháu nói xem, cháu là sinh viên vậy mà còn biết nấu cơm cơ à.”
Đầu bếp trong nhà ăn là một dì hơi mập mạp.