Chương 438: Xuất viện
Tô Thanh Hòa cười đáp: “Sinh viên thì cũng phải ăn cơm mà dì, chính mình muốn ăn cái gì thì cũng biết sơ sơ mà.”
“Dì thấy cháu không giống như là biết sơ sơ, tay nghề này của cháu cũng không kém đâu.” Nhìn cách cô dùng dao, nêm nếm gia vị, nhìn thoáng qua là biết là tay lão luyện.
“Cũng tàm tạm thôi ạ.” Tô Thanh Hòa khiêm tốn nói.
Buổi tối, Tô Thanh Hòa bưng canh gà đưa cho Cố Trường An uống.
“Anh mau uống đi, uống hết đi đừng để thừa.”
Cố Trường An ngơ ngác nhìn bát canh, sau đó đẩy ra nói: “Em uống đi, em xem chính mình gầy nhom!”
Tô Thanh Hòa xoa bụng: “Em uống rồi, giờ no lắm không muốn uống nữa.”
Nửa con gà còn lại đều vào bụng cô. Một con gà quá thu hút người khác, vì thế chính cô đã ăn một nửa, chỉ lấy ra một nửa, đủ cho Trường An ăn.
Cố Trường An không tin, sao có thể như thế được, chỉ có một chút như vậy, Thanh Miêu Nhi cũng không nỡ ăn.
“Thanh Miêu Nhi, em uống đi!” Anh kiên định nói.
Tô Thanh Hòa bực mình, xụ mặt đáp: “Đồng chí Cố Trường An, nếu như đồng chí không uống canh, thì sau này tôi sẽ không đến thăm đồng chí nữa. Là một người bệnh, đồng chí phải nghe lời của nhân viên y tế.”
Nhìn chén canh gà thơm ngào ngạt, Cố Trường An im lặng một lúc, sau đó cúi đầu uống sạch. Phải ra khỏi bệnh viện, nhất định phải đi!
Ra ngoài làm nhiệm vụ, kiếm được tiền, tiền thưởng tất cả đều phải đưa cho Thanh Miêu Nhi.
Tiếp tục ở lại bệnh viện hai ngày, Cố Trường An xuất viện, ở trước cổng bệnh viện, anh trực tiếp ngồi xe về thẳng quân khu.
Tô Thanh Hòa không nỡ xa anh, níu kéo nói: “Trường An à, bây giờ em ở trong bệnh viện, nếu như anh muốn gặp em thì đến đây thăm em nhé.” Ôi chao, sau này nếu có hẹn hò thì tiện quá, không bao giờ phải yêu xa nữa rồi.
Cố Trường An gật đầu cái rụp. Đúng thế, sau này Thanh Miêu Nhi sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh chỉ cần ngoảnh đầu lại là có thể nhìn thấy Thanh Miêu Nhi.
Cô vẫn luôn âm thầm đứng bên cạnh cổ vũ, ủng hộ anh.
Trong chớp mắt, Cố Trường An cảm thấy trách nhiệm trên vai càng nặng thêm. Nhưng mà anh lại cảm thấy cam tâm tình nguyện.
Lúc đi, bóng lưng anh dường như trở nên bi tráng huy hoàng. Rất có tư thế thẳng tiến không sợ hiểm nguy.
Tô Thanh Hòa: “…” Trường An thực là nam tính.
Cố Trường An vừa đi, bác sĩ Sở đã tìm Tô Thanh Hòa trò chuyện: “Đối với một nhân viên y tế, học cách chữa trị là quan trọng nhất. Trong khoảng thời gian này, em đã bỏ phí rất nhiều thời gian rồi.” Ý của ông ta chính là, Tô Thanh Hòa mải chăm sóc người yêu không chú tâm vào việc học hành.
“…” Tô Thanh Hòa tỏ vẻ cô không muốn mang tiếng lười học: “Bác sĩ Sở à, em không bỏ bê việc học, em đã nhớ kỹ các ca bệnh từ trước đến nay của khoa chúng ta.” Cô còn học một số phương pháp phẫu thuật nữa.
Bác sĩ Sở nhướng mày, ông ta nhớ tới lời đồn nọ: “Đều nhớ kỹ ư? Thanh niên các em không nên khoác lác.”
“Em đều nhớ kỹ.” Tô Thanh Hòa khẳng định.
Nếu là ghi nhớ kiến thức y học, vậy thì không ai có thể so được trí nhớ của hệ thống nhà cô, so với máy tính còn lợi hại hơn.
Bác sĩ Sở nheo mắt đánh giá cô, sau đó chắp tay sau lưng nói: “Đưa cho tôi bài vở gần đây trò học, tôi kiểm tra em một chút.”
Tô Thanh Hòa lập tức nhanh chóng chạy đến cầm lấy bệnh án để trên bàn làm việc của mình trở về. Bác sĩ Sở chọn lấy mấy ca phẫu thuật ngực trúng đạn, bảo Tô Thanh Hòa khái quát lại nội dung bên trong.
Tô Thanh Hòa vừa nghe, trầm tư suy nghĩ vài giây, rồi điềm tĩnh trả lời: “Người bệnh, giới tính nam, 35 tuổi, viên đạn cách trái tim 3mm…”
Vốn dĩ bác sĩ Sở chỉ muốn nghe Tô Thanh Hòa nói sơ qua về ca bệnh, kết quả lại nghe thấy Tô Thanh Hòa đọc vanh vách một mạch ra.
Lập tức giật mình nhìn Tô Thanh Hòa. Ông ta tiếp tục lật xem mấy trang sau, lại chọn mấy tờ. Kết quả Tô Thanh Hòa vẫn đọc hết toàn bộ không sót một chữ.
Bác sĩ Sở: “…”
Bác sĩ Sở im lặng một lát, sau đó nhìn Tô Thanh Hòa: “Trên hồ sơ của em có ghi, em đã làm thực nghiệm toàn bộ nội dung của khoa ngoại, chỉ thiếu bước phẫu thuật ngoài thực tiễn thôi đúng không?”
Tô Thanh Hòa gật đầu. Cũng không đúng, vì thực ra cô cũng đã làm các thao tác thực tế rồi, chỉ thiếu một chút là không phải người bệnh thực sự. Nhưng mà cũng không kém là bao, dù sao thì người bệnh mô phỏng cũng khá giống người thật, lên bàn mổ còn có thể cảnh cáo đe dọa cô, nếu không làm tốt, thì có hóa thành quỷ cũng không buông tha cho cô.
Biểu cảm trên gương mặt bác sĩ Sở bỗng trở nên nghiêm túc: “Ừm, tuy là miễn cưỡng qua cửa, nhưng mà không thể kiêu căng tự mãn. Người học y như chúng ta, nhất định phải luôn bình tĩnh. Được rồi, em bận việc của mình đi, hai ngày nay nếu như có ca phẫu thuật, tôi sẽ dẫn em vào phòng phẫu thuật hỗ trợ.”