Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439 - Vui

Chương 439 - Vui
Chương 439 - Vui

Chương 439: Vui

Nghe thấy bác sĩ Sở nói vậy, Tô Thanh Hòa lập tức vui vẻ.

“Nhìn lại mình đi, không thể lộ rõ vui mừng trên khuôn mặt, phải tỏ ra bình chân như vại.” Bác sĩ Sở căn dặn.

Tô Thanh Hòa lập tức mím môi, không ngừng gật đầu. Ôi chao, cuối cùng thì cô cũng có cơ hội bước vào phòng phẫu thuật rồi.

Sau khi đuổi Tô Thanh Hòa đi kiểm tra phòng bệnh, bác sĩ Sở quay về văn phòng làm việc, sau đó ông ta bắt đầu lẩm bẩm hát. Vừa rót nước vừa nói: “À, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời.”

Chủ nhiệm, phó chủ nhiệm và ba bác sĩ khác đều nhìn chằm chằm ông ta.

Bác sĩ Sở hôm nay bị làm sao à, không phải là muốn bỏ thuốc vào đồ ăn, dạy dỗ bọn họ một trận đấy chứ?

Bác sĩ Sở nhìn vẻ mặt của bọn họ, bèn nói: “Không ăn sao, không ăn thì thôi, tôi đi hẹn mấy lão bên nội khoa. Ai bảo hôm nay tôi đang vui chứ.”

“Ôi chao, ai không ăn, ăn chứ ăn chứ, có độc cũng ăn.” Bác sĩ Chu nói.

Bác sĩ Điền gật đầu: “Đúng vậy. Ăn. Chẳng mấy khi bác sĩ Sở mời.”

Bác sĩ Tiêu cũng nói: “Nhưng mà lão Sở này, rốt cuộc thì tại sao ông lại vui thế? Hiếm lắm đấy.” Quá hiếm. Bình thường lão Sở không nổi khùng là đã tốt lắm rồi. Vui vẻ yêu đời như này, lại càng hiếm có.

Bác sĩ Sở uống một ngụm nước: “Không nói cho ông biết.”

Sau khi Cố Trường An xuất viện, Tô Thanh Hòa cũng không cần ngủ lại qua đêm để chăm sóc nữa, tối đến sau khi làm xong thủ tục ở ký túc xá, thì lại bắt đầu tập Thái Cực quyền.

Nhưng mà rất nhanh cô đã phát hiện ra, số tinh tệ mà mình tiết kiệm được đã chẳng còn bao nhiêu.

Trước đó lúc cô còn ở trường, thì cô còn có thể dựa vào các kỳ thi để lấy tinh tệ, nhưng hiện tại ngoại trừ đọc sách kiếm tiền ra, thì không còn khoản thu nhập nào nữa. Tuy là mỗi lần cô thành công hoàn thành thực nghiệm cấp cứu người bệnh mô phỏng trong phòng huấn luyện, cũng sẽ nhận được mức khen thưởng tương ứng với đó, chỉ có điều là dạo gần đây nhất cô đều luyện tập mổ những ca khó, phí dụng cao, hơn nữa xác suất thành công khá thấp, kiếm được tinh tệ còn không đủ bù tiền vốn…

Hệ thống yêu cầu tiền nào việc ấy, phí dụng chi trả cho y học chỉ có thể sử dụng tinh tệ kiếm được trong phạm vi liên quan đến phương diện này, và cả số tinh tệ kiếm được từ việc Trường An huấn luyện hoặc khen thưởng khi lập công.

“Thân ái nhắc nhở ký chủ, ký chủ cứu chữa người bệnh trong hiện thực cũng có thể đạt được phần thưởng tương ứng. So với chữa trị cho người bệnh mô phỏng sẽ càng được thưởng nhiều hơn. Xin ký chủ hay mau chóng chữa trị.”

“Thật ra tôi rất muốn cứu người, nhưng tôi chỉ là một bác sĩ thực tập mà thôi, bọn họ căn bản không cho tôi làm, chỉ cho phép tôi học tập.”

Tô Thanh Hòa cũng rất bất đắc dĩ. Tuy cô không biết y thuật của mình ở thời đại này đã đạt đến trình độ nào, nhưng mà cô cảm thấy chính mình đã thực hiện rất nhiều lần thực hành phẫu thuật ngoại khoa. Chắc là còn nhiều hơn một số bác sĩ kỳ cựu trong bệnh viện. Dù sao thì có là bác sĩ chuyên nghiệp một ngày cũng sẽ không làm tận mấy ca phẫu thuật.

“Cơ hội đều là do chính bản thân mình tranh thủ lấy, mong ký chủ hãy phát huy tích cực ý chí tiến thủ, dũng cảm nắm giữ mỗi một cơ hội kiếm tinh tệ.”

“…”

Một hệ thống chỉ biết kiếm tinh tệ!

“Đinh… Đối tượng quân nhân hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, nhận thưởng 2 tinh tệ.”

Tô Thanh Hòa nhíu mày: “Trường An vừa mới xuất viện, sao anh ấy đã đi huấn luyện rồi?”

Mặc dù cô muốn kiếm tinh tệ, nhưng cũng không phải là để cho Trường An bán mạng như vậy. À không đúng, Trường An còn không biết anh làm như vậy là có thể kiếm được tinh tệ đâu. Anh hoàn toàn là dựa vào nghị lực của bản thân mà phấn đấu.

Lại ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đều là một màu trắng xóa lạnh băng của tuyết…

Tô Thanh Hòa cảm thấy chính mình cần phải cố gắng kiếm tinh tệ hơn.

Bởi vì trước kia viết tiểu thuyết, cho nên cô đại khái cũng hiểu biết một chút về lịch sử trong nước, hình như là sau nạn đói, sẽ lại xảy ra một cuộc chiến tranh. Cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Tranh thủ kiếm tinh tệ, luyện tập nâng cao kỹ thuật, tốt nhất là có thể mua một ít thuốc phòng thân cho Trường An mang theo bên người.

Cô nản lòng nhìn giá cả của các loại thuốc ở thế giới tinh tế, sau đó buồn bực vì phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: “Hệ thống, sao tôi cảm thấy càng ngày càng cách xa thuốc cải tạo cơ thể vậy nhỉ…”

“Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn. Ký chủ nắm giữ bản lĩnh trong tay, tinh tệ sẽ lăn cuồn cuộn vào tài khoản của ký chủ.”

Tô Thanh Hòa cầm sách vở lập tức tiến vào trong phòng học, bắt đầu công cuộc học hành.

Học cho giỏi mới nhanh kiếm được tiền.

Bình Luận (0)
Comment