Chương 440: Liều mạng
Doanh trại đóng quân biên cương, Cố Trường An vừa tập luyện xong đã bị đội trưởng Cát tóm được, răn dạy anh không nên tập luyện ở bên ngoài đến quá muộn như thế.
“Mới xuất viện chưa được bao lâu mà cậu đã đi huấn luyện rồi, trời lạnh tuyết rơi dày như vậy, cậu tưởng người cậu làm bằng thép à.”
Mặt đội trưởng Cát đen sì, nói như súng bắn liên thanh. Lần này Cố Trường An làm nhiệm vụ, kết quả lại bị khiêng trở về, chuyện này khiến ông ta lo sợ không thôi. Đây chính là con cưng của đội quân mũi nhọn. Còn chuẩn bị sau này nếu ra trận thì sẽ cất nhắc.
Cố Trường An cười ha ha, trả lời: “Không sao đâu đội trưởng, tôi nằm viện nghỉ ngơi mấy ngày nay, bây giờ tôi cảm thấy cơ thể mình sắp bị rỉ sắt hết rồi, phải đi ra ngoài luyện tập, nếu không đâu thể nào làm được nhiệm vụ.”
“Làm nhiệm vụ cái gì, đợt này cậu ở trong doanh trại chuyên tâm nghỉ ngơi cho tôi, đừng lộn xộn.”
Cố Trường An vừa nghe thấy không thể đi ra ngoài, lập tức sốt ruột. Anh ra viện chính là vì làm nhiệm vụ cơ mà: “Ồ… tại sao, vết thương của tôi đã khỏi hẳn, nghỉ ngơi mấy ngày chắc chắn là có thể nhảy nhót như thường, đại đội trưởng à, đội trưởng cho tôi ra ngoài làm nhiệm vụ đi.” Nếu như không thể đi làm nhiệm vụ, vậy sau này sao anh có thể lập công, thăng chức được, làm sao có thể cho Thanh Miêu Nhi được ở nhà ở trợ cấp của quân nhân chứ.
Đội trưởng Cát bị thái độ tích cực cống hiến của Cố Trường An làm cho đau đầu. Binh lính dưới trướng quá cố gắng tiến tới, cũng khiến người ta phải khó xử mà.
“Thôi được rồi, cậu xem cậu đi, ở bệnh viện mấy ngày thì nhảy nhót tưng bừng trở về. Cậu bị cái gì kích thích à?”
Cố Trường An vừa nghe thấy hai từ bệnh viện thì nghĩ ngay đến Tô Thanh Hòa, trong lòng ấm áp, trên mặt thì đỏ bừng.
Đội trưởng Cát thấy anh như vậy thì biết ngay là có chuyện. Chẳng lẽ trong lúc ở bệnh viện, thằng nhóc này đã có gì đó với các y tá ở đấy sao, ông ta nghiêm túc nói: “Đồng chí Cố Trường An, cậu không được phép làm gì vi phạm tác phong người lính đâu đấy. Theo tôi biết, cậu là người đã làm báo cáo kết hôn!”
Cố Trường An buồn bực hỏi: “Vi phạm tác phong gì thế?”
Mặt mũi đội trưởng Cát tối sầm lại: “Chính là vấn đề tác phong nam nữ!”
Cố Trường An lập tức trợn tròn mắt nhìn ông ta: “Đội trưởng à, sao tôi và người yêu mình lại có vấn đề về tác phong chứ? Chúng tôi, chúng tôi vẫn ổn mà!” Tuy lúc Thanh Miêu Nhi ở lại chăm anh, anh rất muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, thế nhưng nơi đó là bệnh viện, anh cũng không dám làm gì khác, ngộ nhỡ bị người thấy được, sau này Thanh Miêu Nhi còn làm việc thế nào.
“Người yêu?”
Cố Trường An hãnh diện nói: “Thanh Miêu Nhi nhà tôi bây giờ đang là bác sĩ trong bệnh viện quân khu của chúng ta.”
Đội trưởng Cát ngớ người: “Chính là cô bạn gái liên tục nhảy 6 năm đại học của cậu ư? Cô ấy đến đây làm bác sĩ?”
Chính tai ông ta đã nghe thấy cấp dưới của mình nói, Cố Trường An có người yêu vì cậu ta mà ngày học đêm học, kết quả nhẩy một phát tận sáu năm đại học. Đó chính là sinh viên đại học đấy.
Cố Trường An cười gật đầu.
Đội trưởng Cát thấy dáng vẻ khoe khoang của anh bèn nói: “Được rồi, cậu cố gắng luyện tập đi, đợi đến khi cậu được đề bạt, tôi sẽ xin phép tổ chức cho cậu làm lễ thành hôn trong quân đội. Có vợ sắp cưới tốt như vậy, cũng chỉ có cậu còn nhịn được, nhanh chóng cưới về nhà mới là đạo lý. Đây là quân khu, còn bao nhiêu con cẩu độc thân nữa đấy.”
“…”
Trong lòng Cố Trường An lập tức reo lên hồi chuông cảnh báo. Chẳng phải là anh không tin tưởng Thanh Miêu Nhi, mà là có chút lo lắng đám hổ báo kia nhìn chằm chằm Thanh Miêu Nhi nhà mình. Vậy thì đúng là tức chết mà!
Vì nhanh chóng lập công, có thể làm một buổi lễ thành hôn trọn vẹn cho Thanh Miêu Nhi, Cố Trường An càng ngày càng liều mạng.
Trải qua bao đợt mưa bom bão đạn, trong lòng anh đã không còn sự sợ hãi nữa. Bây giờ anh đi làm nhiệm vụ cũng giống như cơm bữa.
Tất nhiên, trước khi đi, anh lại đi theo xe đóng quân đến bệnh viện một chuyến.
Tô Thanh Hòa bên này đang đi theo bác sĩ Sở làm một ca phẫu thuật ngoại khoa. Là lúc huấn luyện bị đạn nổ gây thương tích. Tuy rằng đạn dùng trong lúc huấn luyện không giống như đạn thật, nhưng mà vết thương cũng không nhỏ. Nếu như là trước kia, Tô Thanh Hòa nhìn thấy vết thương thế này chắc chắn sẽ sợ hãi đến mềm nhũn cả chân. Nhưng bây giờ cô đã sớm được rèn luyện ý chí rồi. Hiện tại có thể bình tĩnh thản nhiên đi theo bác sĩ Sở, hỗ trợ phẫu thuật.
Thậm chí khi bác sĩ Sở thực hiện ca mổ, cô có thể hiểu rõ bước tiếp theo bác sĩ yêu cầu dụng cụ nào, sau đó đưa cho bác sĩ Sở.