Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 441 - Chương 441 - Công Nhận

Chương 441 - Công nhận
Chương 441 - Công nhận

Chương 441: Công nhận

Lại thực hiện thành công một ca mổ, bác sĩ Sở vừa lau mồ hôi, vừa nói với Tô Thanh Hòa: “Em ở trường chắc đã rất quen thuộc với thực nghiệm rồi nhỉ, tôi thấy em rất hiểu rõ quá trình thực hiện của một ca mổ.”

“Đều là nhờ có thầy đấy ạ.” Tô Thanh Hòa nịnh nọt.

Bác sĩ Sở hiếm thấy cười một cái. Bây giờ ông ta rất hài lòng với cô học trò này.

Rất thông minh lại nhanh nhạy, tố chất chuyên nghiệp còn khá mạnh mẽ. Kiểm tra phòng bệnh còn cẩn thận hơn bác sĩ chuyên nghiệp. Bây giờ là lần đầu tiên vào phòng phẫu thuật, mà còn giữ được bình tĩnh như vậy. Đây chính là có tài năng làm bác sĩ thiên bẩm.

Quan trọng nhất là còn rất trẻ, có sự dẻo dai. Bác sĩ Sở cảm thấy, cô học trò này của mình, sau này nói không chừng sẽ trở thành một nhân vật ghê gớm đây.

Làm thầy của một nhân vật ghê gớm, bác sĩ Sở cảm thấy vô cùng mãn nguyện: “Tiểu Tô này, không thể kiêu căng tự mãn biết chưa, phải bình chân như vại.”

Tô Thanh Hòa nhanh chóng nói cắt ngang: “Bác sĩ Sở à, đến bao giờ em mới có cơ hội làm phẫu thuật ạ. Em muốn cứu người.”

“Rồi sẽ có cơ hội thôi.” Bác sĩ Sở nói. Thực tế thì ông ta cũng không có thông tin chính xác.

Bình thường thì bác sĩ thực tập không thể phẫu thuật, làm bác sĩ thì phải có kinh nghiệm lâu năm.

Hai thầy trò quay về văn phòng, mấy bác sĩ đều nhìn Tô Thanh Hòa, bác sĩ Chu cười nói: “Tiểu Tô, lần đầu tiên phẫu thuật không bị dọa sợ đấy chứ. Thầy nói cho em nghe, làm phẫu thuật thì phải bình tĩnh, đừng sợ hãi.”

Tô Thanh Hòa còn chưa nói gì, bác sĩ Sở bưng cốc tráng men uống nước nói xen vào: “Ôi, tôi cũng mới phát hiện ra, Tiểu Tô học giải phẫu lâm sàng cũng không tồi, tố chất tâm lý rất cao, là nhân tài trẻ tuổi đáng để bồi dưỡng.”

Các bác sĩ khác quay sang nhìn bác sĩ Sở, rồi lại nhìn Tô Thanh Hòa. Sau đó xem chừng như là hiểu rõ. Đây là lão Sở muốn cứu vãn mặt mũi.

Chủ nhiệm Chu bước ra từ trong phòng: “Mọi người đều có mặt ở đây à, sắp tới sẽ có một cuộc thi giao lưu, khoa chúng ta bàn xem nên đề cử ai tham gia đây.”

Chủ nhiệm Chu vừa nói xong, những người khác đều nhìn nhau, ý chí chiến đấu hừng hực.

Loại chuyện đi ra ngoài nở mày nở mặt thế này, tất nhiên là ai có khả năng thì người ấy đi. Nhưng mà mỗi bác sĩ đều cho rằng mình là giỏi nhất.

Bác sĩ Chu nghiêm túc nói: “Với địa vị là bệnh viện quân khu, chúng ta không được phép thua. Cho nên vẫn theo quy tắc cũ, chúng ta thi đấu với nhau, xem ai thắng.”

“Đinh... Thân ái nhắc nhở, nếu ký chủ chiến thắng cuộc thi giao lưu, giải thưởng 1000 tinh tệ.”

“...!” Hai con mắt Tô Thanh Hòa sáng bừng như đèn pha.

Cô lập tức rụt rè giơ tay lên: “Chủ nhiệm Chu à, em có thể tham gia thi đấu không ạ? Em cũng là người thuộc khoa chúng ta.”

Các vị chủ nhiệm và bác sĩ đều quay đầu nhìn cô. Giống như là nghe thấy chuyện giật gân.

Tô Thanh Hòa lập tức ưỡn thẳng người lên: “Mặc dù em còn rất trẻ, nhưng mà em cũng là một bác sĩ, dù sao thì cũng chỉ là thi đấu trong khoa mình thôi, nếu như em thua, thì sẽ bị đào thải. Thưa chủ nhiệm, thưa thầy và các bác sĩ, mong mọi người hãy cho em một cơ hội.”

Bác sĩ Sở uống một ngụm nước, từ tốn nói: “Tôi cảm thấy Tiểu Tô nên tham gia, người trẻ tuổi thì phải rèn luyện.”

Thấy bác sĩ Sở nói đỡ cho Tô Thanh Hòa, ba bác sĩ khác càng ngạc nhiên hơn, đây chính là lần đầu tiên bác sĩ Sở bênh vực người của mình đấy.

Tất nhiên, chuyện này thì các bác sĩ khác đều không có ý kiến gì, thanh niên muốn so tài với những lão già đây, nếu như bọn họ cực lực phản đối, vậy chẳng phải là hẹp hòi sao?

“Không thành vấn đề.”

“Đúng đúng, cho Tiểu Tô cùng tham gia đi.”

“Thanh niên phải được bồi dưỡng.”

Tô Thanh Hòa vừa bất ngờ lại rất vui mừng nhìn các bác sĩ: “Em nhất định sẽ ra sức toàn lực ứng phó. Nhưng mà, nếu như em thắng, vậy em có thể đại diện cho khoa mình đi thi không ạ?”

Các bác sĩ: “...” Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.

Khóe miệng chủ nhiệm Chu co giật, nụ cười của ông ta đã cứng đờ, nhưng vẫn cố khen ngợi: “Tiểu Tô thực sự là một người có ý chí chiến đấu, rất tích cực. Tư tưởng của đồng chí rất tốt. Ừm, nếu như em thực sự có bản lĩnh thắng được các bác sĩ ở đây, tất nhiên sẽ được đối xử bình đẳng như nhau.”

Tô Thanh Hòa lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù có thành công hay không, ít nhất thì cô cũng có cơ hội. Một ngàn tinh tệ, đó quả thực chính là một số tiền khổng lồ. Ừm có thể mua được tận mấy viên thuốc giảm đau.

Bác sĩ Sở nhìn thấy học trò của mình ra dáng sục sôi chiến đấu, thì trong lòng mừng lắm. Học sinh của ông ta thì phải dám đánh dám đua!

Bình Luận (0)
Comment