Chương 450: Kết quả 1
Nghĩ lại trước đây bệnh viện quân y cứ thế mà cử bác sĩ Chu hoặc là bác sĩ Sở đi thi, họ đều là những người gạo cội có tay nghề cao.
Tất nhiên bọn họ không hề biết hai bác sĩ “gạo cội có tay nghề cao” là bác sĩ Chu và bác sĩ Sở đã bị cô sinh viên trẻ tuổi mà họ coi thường đây hạ gục.
Ở một nơi khác, các thí sinh nối đuôi nhau nộp lại bảng chẩn đoán. Tiếp theo sẽ bắt đầu chấm điểm.
Tô Thanh Hòa hơi căng thẳng: “Hệ thống, mi nói xem tôi có được giải nhất không. Tôi thấy các vị bác sĩ đây đều rất có kinh nghiệm.”
Trong số các phương án cô viết ra, có bốn cái sử dụng kỹ thuật của thời đại này, còn hai cái khác do thời đại này không có phương án tốt nhất nên cô đã sử dụng cách chữa trị của tương lai.
Thế nên cảm thấy không chắc lắm, dù sao nếu không có phương pháp chữa trị thực nghiệm lâm sàng, rất nhiều người sẽ không chịu chấp nhận.
“Xin ký chủ hãy cứ bình chân như vại.”
“Đây là câu nói của bác sĩ Sở, sao mi lại học theo?”
“Hệ thống có chức năng chủ động tự học.”
“...”
Ở phía khác, phiếu chẩn đoán đã được giao cho các bác sĩ chuyên gia để bắt đầu chấm điểm.
Các vị bác sĩ ở đây đều đến từ Bắc Kinh. Rất nhiều người là giáo sư của đại học Y Bắc Kinh, họ đều là những anh tài có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng. Sau khi xem các phiếu chẩn đoán, tất cả đều cảm thấy vô vị nhạt nhẽo.
Kế hoạch xử lý đều từa tựa nhau, không có nhiều khác biệt. Chỉ duy nhất có một thứ khiến họ thấy được an ủi đó là đã phát hiện ra vài kỹ thuật y học khá tốt, có thể đồng thời chẩn đoán cho bốn năm người bệnh trong số này.
Phải biết rằng, dù là bác sĩ thì cũng chỉ chuyên chú nghiên cứu chuyên môn của mình, bác sĩ ngoại khoa cũng có phân khoa riêng, khoa ngoại thương, khoa bỏng và khoa dạ dày. Nếu trong khoa thật sự có ca phẫu thuật nào thì sẽ do bác sĩ có chuyên môn đó phụ trách. Trong tình cảnh thiếu thốn nghiêm trọng nhân tài y khoa như hiện nay, có thể đồng thời có đủ các loại năng lực bác sĩ là vô cùng đặc biệt.
Trường hợp của bệnh nhân cuối cùng sẽ do giáo sư Hùng - giáo sư khoa ngoại chấm điểm. Bệnh nhân này là ca khó nhất, bởi cơ quan nội tạng có sự thay đổi bệnh lý, trước mắt vẫn chưa có cách chữa trị. Vì vậy rất nhiều người về cơ bản đều bỏ qua ca bệnh này, giỏi lắm thì chỉ đưa ra phương án dùng thuốc để ức chế, nhưng lại vô dụng.
“Đây là…” Bỗng nhiên ông ta lật đến một phiếu chẩn, xem được một lát ông ta lại tháo kính lão ra lau sạch loáng xong liền bắt đầu xem lại một lần nữa.
“Có chuyện gì vậy lão Hùng?” Chủ nhiệm Giang của khoa ngoại bệnh viện Bắc Kinh hỏi.
Giáo sư Hùng chỉ vào báo cáo chẩn đoán trong tay mình, lật giở từng trang xem: “Ông nhìn đi, vị bác sĩ này đã viết hết chẩn đoán và cách điều trị cho tất cả các bệnh nhân.”
Chủ nhiệm Giang nói: “Để tôi xem thử, nhưng đừng có mà viết vớ vẩn đấy nhé. Giờ có nhiều đồng chí thiếu trách nhiệm lắm, vì danh dự nên dù không biết cũng ra vẻ ta đây.”
“Trời ơi, chuyện đó không quan trọng, ông nhìn cách điều trị của họ đi. Trong số các bệnh nhân có một người bị thương tổn cơ quan nội tạng, các thí sinh khác đều không nêu ra được phương án thích hợp, chỉ kê thuốc ức chế, nhưng người này lại nêu ra phương án phẫu thuật cấy ghép nội tạng.”
Chủ nhiệm Giang xem rồi nhớ lại: “Thì ra là đây, khi nãy lúc tôi xem xét trường hợp vết thương ngoài da của một bệnh nhân, tôi đã thấy phương án phẫu thuật cấy ghép da của thí sinh này. Tương đối tốt, tôi còn định sau cuộc thi sẽ tìm người này nói chuyện.”
“Cấy ghép da và cấy ghép nội tạng? Ai mà lại mạnh miệng thế nhỉ?” Vị giáo sư già bên cạnh cũng nói chen vào.
Phải biết rằng, phẫu thuật cấy ghép ở hiện tại là vô cùng khó khăn, đặc biệt là cấp ghép nội tạng. Cho đến nay trong nước vẫn chưa có ca phẫu thuật cấy ghép nội tạng nào. Tuy nước ngoài đã có kiểu phẫu thuật như vậy, nhưng trong nước vẫn chưa hề được tiến hành.
Vài vị giáo sư cùng nhau tụm lại xem, xem mải mê đến độ bỏ quên luôn các phương án khác.
Mọi người ở dưới thấy các vị giáo sư đang xem gì đó thì lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Giáo sư Hùng đứng dậy, cầm báo cáo chẩn đoán trong tay, mặt mày đỏ rực nói: “Lão Giang à, tôi thấy mình phải lập tức tìm một phòng thực nghiệm để kiểm chứng những thứ này một lần đã, nếu không tôi sẽ khó mà bình tĩnh được.”
Chủ nhiệm Giang nhìn chằm chằm vào bản chẩn đoán và phương án điều trị kia, mắt chớp chớp nói: “Lão Hùng, chuyện này không vội, đây là cuộc đại phẫu, một mình ông không làm được đâu.”
“Tôi làm được!” Giáo sư Hùng kích động nói. Cả một đời làm bác sĩ, suốt đời đều cống hiến cho y học, đến từng này tuổi, điều ông ta mong mỏi nhất là được nhìn thấy sự phát triển của ngành y.