Chương 449: Thi
Sau khi thi lý thuyết xong, buổi chiều sẽ là phần khám cho bệnh nhân.
Tất nhiên sẽ không có đủ bệnh nhân cho từng ấy bác sĩ dự thi và ở đây cũng không có nhiều thiết bị đến thế. Cuộc thi sẽ chọn ra vài bệnh nhân mắc các bệnh khác nhau, các bác sĩ dự thi sẽ tiến hành khám bệnh và đưa ra các phương án điều trị.
Phần thi này sẽ được chấm điểm dựa trên tổng thời gian khám, độ chính xác, phương án điều trị và tính khả thi của phương án đó. Ban giám khảo đều là các ngôi sao sáng trong ngành Y ở Bắc Kinh, chỉ cần xem phương án điều trị cũng có thể phân được phương án đó có khả thi hay không, thực hiện có hiệu quả hay không, và chỉ ra điểm sai nếu có.
Sau khi chấm điểm, bệnh nhân sẽ được chuyển đến bệnh viện có bác sĩ đưa ra phương án điều trị đạt điểm cao nhất, sau cùng sẽ được bác sĩ có điểm số cao nhất thực hiện phẫu thuật điều trị.
Tô Thanh Hòa nghe thấy quy trình thi thì lập tức thể hiện quyết tâm cao độ. Cô rất mừng vì bản thân đã học tứ chẩn của Đông y.
Kết hợp song song giữa chẩn đoán bằng Đông y và Tây y sẽ tăng độ chính xác lên cao.
Sẽ có sáu bệnh nhân, một nhóm gồm năm bác sĩ sẽ lần lượt tiến hành chẩn đoán cho người bệnh, sau đó tự mình ghi lại các đặc trưng của người bệnh vào phiếu chẩn đoán.
Quan trọng nhất là trong thời gian này, bác sĩ và người bệnh không được giao tiếp với nhau, chủ yếu là để đánh giá khả năng quan sát người bệnh. So với bình thường ở bệnh viện thì càng nghiêm khắc hơn.
“Ông Chu à, cứ cho là học trò của ông làm được phần lý thuyết đi, nhưng phần thực hành này đòi hỏi kinh nghiệm. Rồi ông sẽ phải mất mặt thôi. Dẫn một học sinh như vậy đến đây mà viện trưởng chỗ ông cũng đồng ý à?” Chủ nhiệm Lý của khoa ngoại thuộc bệnh viện tỉnh cười nói.
Chủ nhiệm Chu cười đáp: “Không đồng ý cũng không được, đây là chuyện của khoa ngoại chúng tôi. Mất mặt thì sợ cái gì, chỉ cần có thể bồi dưỡng cho học trò, tôi không cần đến mặt mũi nữa cũng được. Ông Lý này, ngành Y của nước mình hiện tại thiếu gì nhất?”
“Bác sĩ có thực lực?”
“Chính là thiếu bác sĩ có năng lực sáng tạo. Y học không thể cứ học theo mãi kinh nghiệm của người đi trước, mà phải cần có sự đổi mới. Nếu liên tục tìm ra các phương pháp điều trị tốt hơn, nền y học nước ta mới có thể bước lên một tầm cao mới. Không nói đến cái khác, riêng khoa ngoại này thôi đã quá lạc hậu rồi, trường y trong nước bây giờ cũng không bì được với nước ngoài. Trong lĩnh vực y học, chúng ta vẫn còn một đoạn đường dài để đi. Chúng ta cần những nhân tài có thể tự chủ sáng tạo.”
Chủ nhiệm Lý nhìn Tô Thanh Hòa đang quan sát người bệnh: “Đừng nói cô học trò này của ông chính là người như vậy nhé.”
Chủ nhiệm Chu đắc ý: “Tất nhiên rồi.”
Chỉ mới hai ngày trước thôi, ông ta còn gọi điện hỏi người bạn học cũ về chuyện của Tô Thanh Hòa, người đó cũng không dám nói rõ, chỉ kể ông ta nghe mỗi một chuyện, trước đây không lâu, trong trường xảy ra việc đặc vụ ra tay ám sát.
Lại liên tưởng đến việc Tô Thanh Hòa bỏ gần tìm xa chuyển đến bệnh viện quân y, kết hợp lời kể mờ ám cùng việc này lại, ông ta đã hiểu ra rồi. Một sinh viên lại có thể bị đặc vụ để ý đến, nhìn chính diện cũng có thể thấy được giá trị của cô gái này.
Phía bên này, Tô Thanh Hòa đã tức tốc chẩn bệnh cho vài người và nhanh chóng đưa ra các phương án điều trị hợp lý. Đa phần các bệnh nhân này đều có các vết thương lớn ngoài da, bị bỏng, bị trầy xước, ngoài ra còn có người bị bệnh gan.
Các vết thương này đều đã được qua xử lý, chỉ có thể giúp vết thương không trở nặng tạm thời. Họ cũng là do các bệnh viện đưa tới, muốn nhân cơ hội tìm ra cách chữa trị tốt nhất.
Tô Thanh Hòa đã làm thử các loại phẫu thuật này rất nhiều lần trong phòng mô phỏng nên hiện giờ cô không hề có cảm giác căng thẳng, hoàn toàn khiến bản thân cô nhìn dưới góc độ của một bác sĩ để tìm ra cách chữa trị hợp lý nhất cho những người bệnh bị thương này.
Sau khi viết xong phương án, Tô Thanh Hòa đối chiếu một lượt với tình trạng của các bệnh nhân để tránh sai sót, sau đó cô nộp cho giám thị rồi trở về vị trí ngồi của mình. Dù gì thì tốc độ chẩn đoán cũng được tính điểm mà.
Tô Thanh Hòa không tính là người thứ nhất nộp bài, bởi vì đã quan sát nhiều hơn người khác một lượt, cô là người thứ ba nộp lại phương án. Nhưng bởi vì cô còn nhỏ tuổi, lại nộp bảng chẩn đoán lên nhanh như vậy nên những người khác đều liếc mắt nhìn.
Tuổi còn nhỏ lại thiếu thận trọng. Rốt cuộc lần này khoa ngoại của bệnh viện quân y đã sắp xếp như thế nào vậy? Sao lại cử một người còn trẻ như vậy đến đây.