Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448 - Phản Đối 2

Chương 448 - Phản đối 2
Chương 448 - Phản đối 2

Chương 448: Phản đối 2

Trước cuộc thi một ngày, viện trưởng đã cho gọi chủ nhiệm Chu.

“Ông Chu này, sao ông có thể làm một chuyện hồ đồ như vậy chứ? Khoa các ông cử một bác sĩ thực tập đi ư? Các ông coi thường cuộc thi đến thế à? Các khoa khác đều cử bác sĩ giỏi nhất đi. Các ông làm vậy là sắp để người ta cười nhạo khoa ngoại của bệnh viện chúng ta rồi.”

Chủ nhiệm Chu nghiêm túc đáp: “Viện trưởng Hình, đây là quyết định của tôi. Chúng tôi quyết định dựa vào kết quả kiểm tra. Đồng chí Tô Thanh Hòa đúng thật là bác sĩ thực tập, nhưng năng lực của cháu ấy đã đủ tư cách để làm bác sĩ rồi. Thậm chí tôi còn định sau Tết sẽ cho cháu ấy trở thành bác sĩ chính thức của khoa ngoại chúng tôi.”

Viện trưởng Hình: “... Chuyện sai mà các ông làm cũng có lý nhỉ. Ông nói thử xem, một bác sĩ mới mười tám tuổi, đi đến đó bệnh nhân có chịu để cho khám không?”

“Chuyện gì cũng có mở đầu. Đồng chí Tô Thanh Hòa đã có năng lực, không thể vì mỗi nguyên nhân tuổi tác mà khiến cháu ấy không được làm bác sĩ. Viện trưởng, khoa ngoại chúng tôi đã quyết định rồi, dù có thua chúng tôi cũng không để ý, chỉ cần có thể đào tạo ra một bác sĩ giỏi là được. Tất cả đều có giá của nó. Chúng tôi không thể khiến một người trẻ có tài thất vọng được!”

“...Ông Chu à, ông bảo tôi phải nói gì nữa đây, bỏ đi, chuyện này các ông đã báo lên trên rồi, tôi cũng không nói nữa. Nhưng năm nay bệnh viện xét tiên tiến, tôi cần phải suy nghĩ thêm về khoa ngoại các ông.”

Bởi vì khoa ngoại kiên quyết cử một thực tập sinh tham gia giao lưu thi đấu nên ảnh hưởng đến chuyện xét tiên tiến, rất nhanh đã bị đồn ra bên ngoài bệnh viện rồi.

Chuyện viện trưởng đập bàn phê bình chủ nhiệm Chu càng bị bàn tán xôn xao hơn nữa. Tô Thanh Hòa nghe được, nóng lòng chạy đi tìm chủ nhiệm Chu. Tuy cô rất muốn kiếm được tinh tệ, nhưng cũng không thể để toàn bộ khoa ngoại bị cô làm cho liên lụy.

Chủ nhiệm Chu thấy Tô Thanh Hòa, chưa đợi cô mở miệng ông ta đã nói: “Tiểu Tô, chuẩn bị cho tốt, ngày mai xuất phát rồi.”

“...Chủ nhiệm à, chúng ta có thể đổi người thi, cháu đi xem thôi là được rồi. Không nhất định phải tham gia làm gì.”

Bác sĩ Sở đập bàn: “Có tiền đồ không hả? Gặp tí chuyện đã lùi bước, có còn là người làm bác sĩ nữa không?”

Bác sĩ Chu nói: “Bác sĩ khoa ngoại chúng ta đều có thể cầm dao mổ, mỗi ngày đều sẽ thấy máu, phải gan dạ lên.”

Bác sĩ Điền cũng phụ họa: “Cả bệnh viện này ai mà không nể khoa ngoại chứ? Không cho đi, chúng ta cứ đi. Tiểu Tô, cháu đừng sợ. Chỉ là xét tiên tiến mà thôi, năm nào chúng ta cũng tiên tiến nên ngán lắm rồi. Để nhường cơ hội cho khoa khác đi.”

Tô Thanh Hòa nghe mà sững sờ, trong lòng cũng bùng lên ngọn lửa sục sôi. Cô bắt chước chào kiểu quân đội: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Không chỉ vì tinh tệ mà hơn cả là vì sự tin tưởng và ủng hộ của các tiền bối khoa ngoại!

Để chuẩn bị cho cuộc thi, buổi tối Tô Thanh Hòa không tập thái cực quyền mà đi ngủ từ sớm để duy trì tinh thần sung mãn của mình.

Sáng sớm hôm sau, cô mặc một chiếc áo bông màu xanh lính, khoác thêm chiếc áo khoác màu trắng, ngồi xe jeep của bệnh viện cùng chủ nhiệm Chu đi đến hội trường lớn của tỉnh Tây Nam.

Hội trường lớn Tây Nam rộng rãi và nằm ở trung tâm thành phố, các hoạt động chính trị của tỉnh Tây Nam bình thường đều được tổ chức tại đây.

Người của các bệnh viện trong tỉnh đều đến, có rất đông người tham gia. Đa phần người dự thi đều là những người có tuổi, người trẻ nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi.

Thấy Tô Thanh Hòa đến còn tưởng là học sinh của trường y nào đó đến xem. Kết quả sau khi thấy Tô Thanh Hòa cùng lên sân thi đấu với mọi người, ai nấy cũng đều ngạc nhiên.

Bệnh viện hết người hay sao mà phải cử một học sinh trẻ như vậy đến đây chứ? Nhìn lại vị trí ngồi của Tô Thanh Hòa, khoa ngoại bệnh viện quân y Tây Nam… Lại nhìn tới bộ dạng cười nói vui vẻ của chủ nhiệm Chu, mọi người thầm cảm thấy chủ nhiệm Chu già nên hồ đồ rồi.

Rất nhiều bệnh viện tham gia, nhưng bởi vì mỗi khoa của mỗi bệnh viện chỉ cử một người nên số bác sĩ ngoại khoa tham gia thi đấu cũng chỉ có hơn ba mươi người mà thôi.

Phần thi buổi sáng tất nhiên là thi lý thuyết. Đề thi vừa được phát ra, Tô Thanh Hòa nhìn một lượt từ trên xuống, trong đầu lập tức nhanh chóng tìm đáp án chính xác. Rất nhanh sau đó cô đã làm xong đề thi. Sau khi làm xong cô bắt đầu kiểm tra. Các bác sĩ ở bên cạnh nhìn dáng vẻ qua loa của cô đều lắc đầu tới tấp.

“Ông Chu à, lần này ông thật là quá hồ đồ, chọn một sinh viên còn trẻ đi thi, giờ ai cũng nói ông có vấn đề.”

Có một ông bạn làm ở bệnh viện khác lắc đầu thở dài nói với chủ nhiệm Chu.

Chủ nhiệm Chu trả lời: “Sao lại hồ đồ chứ? Tôi thấy mình còn minh mẫn lắm, tôi cho rằng học sinh của tôi vô cùng có tư cách để tham gia cuộc thi này.”

Bình Luận (0)
Comment