Cảm ơn bạn DuongAnhThoi đã gửi tặng kim phiếu cho truyện ^^
Chương 452: Kết quả 3
Ở hàng ghế khán giả bên cạnh, chủ nhiệm Chu gấp gáp đứng lên.
Chủ nhiệm Lý kéo tay áo ông ta lại: “Lão Chu, ông đi đâu đấy?”
Chủ nhiệm Chu vội đẩy tay ông ta ra: “Ối giời, mau bỏ ra, còn cản trở nữa thì học sinh của tôi sẽ bị cướp đi mất đấy.” Học sinh mới đến tay còn chưa kịp nóng nữa là.
Tất nhiên chủ nhiệm Chu không có cách nào để tiếp cận hội đồng chấm thi ở trên.
Người khác đã ngăn ông ta từ ngay dưới khán đài.
Ông ta gấp đến nỗi mồ hôi trán ra đầy, sao lại quên mất mấy ông giáo sư này toàn là phần tử y học điên cuồng được chứ, bọn họ rất vô lý, thấy hạt giống nào tốt đều phải cướp cho bằng được. Trời ơi, đúng thật là hỏng hết kế hoạch.
May mà giáo sư Hùng tuy có hơi điên, nhưng các vị giáo sư khác vẫn duy trì được lý trí, thấy Tô Thanh Hòa tỏ ra mất tự nhiên bèn khuyên giáo sư Hùng đợi thi xong hẵng nói. Dù gì cũng phải trao giải cho đồng chí Tiểu Tô nữa chứ. Với lại, sau này còn nhiều cơ hội. Có một điều họ không nói, nếu thực sự không được, thì đưa theo về Bắc Kinh để đào tạo.
Giáo sư Hùng lúc này mới hoàn hồn, sau đó bảo Tô Thanh Hòa ngồi bên cạnh ông ta: “Tiểu Tô, đừng căng thẳng, giải thưởng này thuộc về cháu. Cứ yên tâm nhé.”
Tô Thanh Hòa gật đầu lia lịa, rồi lại căng thẳng lắc đầu: “Giải thưởng này là thuộc về khoa ngoại của bệnh viện Quân y Tây Nam, họ là người đã đào tạo cháu và cho cháu cơ hội này.”
Giáo sư Hùng đẩy kính mắt, sau đó lại hỏi chủ nhiệm Giang của bệnh viện Bắc Kinh: “Trình độ y khoa của bệnh viện Tây Nam cao như thế này à? Xem ra chúng ta ít khi đến quá, lần này phải đi tham quan một lát mới được.”
Chủ nhiệm Giang gật đầu đồng ý, nếu được, ông ta còn định sẽ “bắt cóc” người nữa.
Chủ nhiệm Chu thấy không có động tĩnh gì mới lau mồ hôi, tìm một chỗ ngồi xuống.
Rất nhanh kết quả đã được công bố, lãnh đạo của sở y tế Tây Nam sẽ phụ trách việc này. Sau khi thấy kết quả được công bố, tất cả các thí sinh đều ngỡ ngàng. Đứng nhất khoa ngoại thế mà lại thuộc về bệnh viện Quân y Tây Nam ư?
Đúng vậy, bọn họ rất mạnh, các năm trước đều là bọn họ về nhất, dù có tệ hơn thì cũng đứng thứ nhì.
Nhưng năm nay thì khác, đại diện tham dự lại là một bé gái. Không sai chứ? Cùng với việc công bố xếp hạng, các bản báo cáo của ba hạng đầu cũng được công khai.
Ngoại trừ phương án cấy ghép nội tạng tạm thời bị niêm phong, những phương án khác đều để cho mọi người tham khảo học hỏi.
Sau khi chủ nhiệm Lý của bệnh viện Tây Nam xem xong bản sao chép giấy chẩn đoán của Tô Thanh Hòa, ông ta vội lau mồ hôi đi tìm chủ nhiệm Chu: “Ông Chu à ông Chu, ông tìm đâu ra được cô học trò này vậy? Ông nói tôi nghe các ông đã dạy như thế nào? Đây là moi hết ngón nghề ra chỉ dạy rồi nhỉ. Tôi nói cho ông biết, khi về ông phải kể lại tất tần tật cho tôi đấy, rốt cuộc ông đã làm gì. Bồi dưỡng một cô gái còn nhỏ tuổi thành thế này.”
“Đúng vậy ông Chu, lần này quả thật xin chúc mừng ông, ông đúng là đã khiến bọn tôi được mở rộng tầm mắt.”
“Chủ nhiệm Chu, ông không được keo kiệt đâu đấy, mấy nữa bên bệnh viện chúng tôi có thể gửi hai bác sĩ qua bên chỗ ông thực tập được không? Những cái khác không cần nói, chỉ cần dạy đến trình độ này là được rồi.”
“Tôi nghe nói bác sĩ Tô còn có phương án phẫu thuật khác được giáo sư Hùng nhắm rồi, sắp sửa đi làm thực nghiệm, nếu thành công, đó sẽ là bước phát triển trọng đại. Ông Chu này, hẳn không phải là đột phá mới của bệnh viện các ông đâu nhỉ. Ông đừng có giấu bọn tôi đấy nhé.”
Chủ nhiệm Chu nhìn bọn họ: “Tôi là một lão già hồ đồ, tôi chẳng biết gì hết.”
Sau đó lại nhìn về phía Tô Thanh Hòa, ông ta lo Tô Thanh Hòa sẽ bị người ta cuỗm đi mất.
Dẫn đi được mà không dẫn về được sẽ là một tổn thất to lớn. Ôi, vẫn không ổn, nhỡ đâu dẫn về về rồi nhưng bên phía Bắc Kinh lại giành thì phải làm sao, các vị giáo sư ở đây có quan hệ tốt lắm.
Phải giữ Tiểu Tô lại cho bằng được.
Bằng khen và cúp được trao tại chỗ, một bằng khen tập thể và một bằng khen cá nhân.
Chủ nhiệm Chu đại diện cho khoa ngoại bệnh viện Quân y lên nhận bằng khen tập thể. Vài vị giáo sư ngay lập tức vây quanh ông ta, bày tỏ ngày mai sẽ đến tham quan bệnh viện, ngoài ra còn muốn gặp riêng bác sĩ Tô Thanh Hòa một lát.
“Tham quan thì không thành vấn đề, nhưng không thể gặp riêng bác sĩ Tô của chúng tôi được, bình thường khoa chúng tôi phải tiếp nhận nhiều người, Tiểu Tô lại là quân chủ lực của chúng tôi, không thể vắng mặt cháu ấy được. Thế này đi, đợi sau này, sau này rảnh rỗi rồi, chúng tôi sẽ bảo Tiểu Tô đến tìm các vị.”