Chương 453: Bào chế thuốc
Làm gì có chuyện đó chứ. Sau khi đẩy được các vị giáo sư Bắc Kinh đi chỗ khác, chủ nhiệm Chu lập tức dẫn Tô Thanh Hòa lên xe đi mất, không thèm quan tâm người của các khoa khác.
Trên xe, chủ nhiệm Chu nghiêm túc nói: “Tiểu Tô, lần này cháu đã đem vinh quang về cho khoa chúng ta, ngày mai bác sẽ đập bằng khen này lên bàn của viện trưởng.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy các bác sĩ của khoa ngoại, bao gồm chủ nhiệm, tính tình đều rất cứng rắn. Cô khuyên nhủ: “... Chủ nhiệm Chu à, chúng ta cứ từ từ nói, đừng kích động, đừng đắc tội với viện trưởng thêm nữa.”
“Cháu không cần khuyên bác, bác đây đã suy nghĩ kỹ rồi. Bác nghĩ thế này, hiện tại cháu đã vượt qua được thử thách, ít hôm nữa các bệnh nhân đó đều sẽ được chuyển đến bệnh viện của chúng ta, do chính cháu phụ trách. Cứ thế này, cháu nhất định sẽ trở thành nhân viên chính thức. Vì thế bác phải báo cáo lại với cấp trên để sắp xếp chỗ ở cho cháu. Nhất định phải là căn hai phòng ngủ. Tuy điều kiện ở đây cực khổ, chỗ ở còn phải bố trí. Nhưng mà đồng chí Tiểu Tô, cháu còn chưa kết hôn nhỉ. Thế này nhé, khi về bác sẽ bàn bạc với mọi người xin cho cháu tổ chức đám cưới ở bệnh viện. Đến hồi đó, bệnh viện sẽ chuẩn bị cho cháu một số đồ vật để kết hôn.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy những phúc lợi đãi ngộ này, trong lòng lập tức vui vẻ. Nếu thật sự được bố trí nhà ở, giải quyết được chuyện đồ kết hôn, Trường An sẽ không cần phải gắng sức như vậy nữa. Cô ngại ngùng nói: “Vậy cháu xin cảm ơn chủ nhiệm Chu.” Lần thi này thật đúng là lãi lớn!
Trong lòng chủ nhiệm Chu cũng vui vẻ, quả nhiên kết hôn chính là cách tốt nhất để giữ được nhân tài.
…
Lúc trở lại bệnh viện thì trời đã khuya. Tô Thanh Hòa được nghỉ một ngày, một mình chủ nhiệm Chu thì quay lại bệnh viện.
Mệt mỏi một ngày, Tô Thanh Hòa cũng không đến phòng y tế. Bình thường cô hay làm giúp những việc vặt ở đó, lúc không có việc gì thì không cần đến làm. Cô dứt khoát về ký túc xá đi học.
Trở về ký túc xá, Tô Thanh Hòa lập tức ngã xuống giường, bắt đầu xem xét túi tiền của mình. 1000 tinh tệ đã tới tay.
Có được nhiều tinh tệ như vậy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Điều tiếc nuối duy nhất là cô vẫn nghèo.
“Hệ thống à, sao tôi cảm thấy tinh tệ của mình chẳng mua được gì cả nhỉ.” Tô Thanh Hòa nhìn đống thuốc trong cửa hàng. Ngoài vài loại thuốc hằng ngày hay dùng, những loại khác thì không mua nổi. Ngay cả những loại thuốc thông thường, Tô Thanh Hòa cũng tiếc không mua. Thà tự làm ra còn hơn mất mấy trăm tinh tệ.
Nghèo không mua nổi thuốc trị cảm, cuối cùng Tô Thanh Hòa cũng phải trải nghiệm cảm giác này.
“Ký chủ, là một nhân tài có tài năng toàn diện với y học, tôi kiến nghị ký chủ nên học cách bào chế thuốc.”
“Tôi vừa mới làm bác sĩ khoa ngoại, còn chưa được làm bác sĩ chính thức nữa đấy.”
“Ký chủ, phẫu thuật trong khoa ngoại cần có thuốc phụ trợ, nếu hiệu quả của thuốc không đủ, sau này ký chủ sẽ không thể thực hiện được rất nhiều cuộc phẫu thuật.”
Đương nhiên Tô Thanh Hòa biết được điều này, ví dụ như thí nghiệm hôm nay của cô cần có thuốc ức chế miễn dịch. Sau này thuốc ức chế miễn dịch mới xuất hiện. Bởi vì tác dụng phụ mạnh nên trong tinh tế đã sớm dùng loại thuốc không có tác dụng phụ để thay thế. Nhưng mà Tô Thanh Hòa không mua nổi loại thuốc này. Thậm chí ngay cả thuốc ức chế miễn dịch đều không có. Cho nên lúc phẫu thuật Tô Thanh Hòa đã sử dụng một loại thuốc ở thời đại này để thay thế. Nếu tay nghề phẫu thuật không tốt, thì tỷ lệ sống sót cơ bản của các cơ quan không được 80%.
Cô hiểu lý lẽ này, nhưng mà thật sự làm quá khó. Cô nghĩ sau khi tới bệnh viện làm bác sĩ có thể nghỉ ngơi được chút. Nhưng tới bệnh viện phải thi đấu nên đã vất vả một thời gian. Ban ngày đi học, buổi tối luyện Thái Cực. Bây giờ cô mong có thể được nghỉ ngơi một chút.
Nếu lại bắt đầu chế thuốc thì cô cảm thấy mộng tưởng ngủ nướng của mình đang rất xa vời.
“Nhắc nhở ký chủ, ký chủ cần cải thiện gien thuốc, cũng có thể tự điều phối. Ký chủ chỉ cần sử dụng những tri thức đã tích lũy được là có thể tự mình điều phối thuốc.”
Tô Thanh Hòa lập tức tỉnh táo tinh thần. “Tôi có thể tự điều phối thuốc sao?”
“Đúng, tất cả đều có khả năng, chỉ cần trình độ nghề nghiệp của ký chủ đạt tiêu chuẩn là được. Tiêu chuẩn của bác sĩ bình thường không có năng lực này. Hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng, tích lũy tri thức, sớm ngày bước lên đỉnh cao cuộc đời. Trở thành nhân tài y học được mọi người kính trọng ngưỡng mộ.”
Cô không quan tâm đến việc được người ta ngưỡng mộ hay không. Cô cũng không phải thiên tài thật sự. Tất cả đều nhờ vào hệ thống này. Bây giờ cô đang nghĩ về loại thuốc có thể thay đổi thân thể mà cô thèm nhỏ dãi. Nếu có khả năng nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc quý hiếm đó, thì có thể tiết kiệm được rất nhiều tinh tệ.