Chương 454: Phúc lợi 1
Cô nhắm mắt lại trực tiếp đi vào trong phòng học, sau đó bắt đầu tìm sách về sinh vật học và điều chế thuốc.
Học đến hơn nửa đêm, hôm sau Tô Thanh Hòa phải mang theo đôi mắt quầng thâm đi làm. Nhưng bởi vì có mục tiêu mới nên tinh thần rất sáng láng.
Các y tá thấy Tô Thanh Hòa tới đã chào hỏi từ xa: “Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô, chúng tôi biết hết rồi, cô đã đạt hạng nhất trong cuộc thi, mang vinh dự tới cho bệnh viện chúng ta.”
Các y tá kích động hâm mộ nhìn Tô Thanh Hòa.
Bằng tuổi mà bác sĩ Tô lợi hại hơn họ nhiều, không chỉ có bằng cấp cao, còn là người có năng lực. Đi đến đâu cũng làm cho người ta coi trọng.
Tô Thanh Hòa dụi đôi mắt, cười nói: “Đây là công lao của mọi người, bình thường mọi người đã dạy tôi rất nhiều.”
“Ai da, sao chúng tôi có khả năng dạy cô mấy thứ hữu dụng được, đều là vài việc nhỏ thôi. Do chính bác sĩ Tô nỗ lực nên mới đạt được thành tích. Đúng rồi bác sĩ Tô, sao nhìn cô có vẻ không có tinh thần vậy, tối qua ngủ không ngon sao?”
Tô Thanh Hòa lắc đầu: “Không phải, tối qua tôi đọc sách nên ngủ muộn.” Điều chế thuốc cần có rất nhiều kiến thức. Cô mua vài quyển sách từ hệ thống, tốn không ít tinh tệ. Tốn nhiều tinh tệ như vậy mà không đọc thì quá lãng phí.
Các y tá: “…” Thật hổ thẹn! Nếu các cô được vinh dự như vậy thì đã sớm đi khoe với người thân trong nhà, làm gì còn tâm tư học tập. Còn bác sĩ Tô vừa được thưởng đã học tiếp. Khó trách vì sao cô lại ưu tú như vậy.
Thiên tài liều mạng học tập như vậy, mà người bình thường mình như mình còn không chịu nỗ lực, làm lương tâm cảm thấy thất vọng.
“Bác sĩ Tô, cô đừng quá liều mạng, thân thể quan trọng hơn.”
Tô Thanh Hòa lập tức đầy ý chí chiến đấu nói: “Phải liều mới có thể thắng, nhân lúc còn trẻ thì nên học thật nhiều, đến lúc lớn tuổi sẽ tốt hơn.” Có thể về hưu sớm một chút.
Các y tá âm thầm khuyến khích bản thân trong lòng. Không thể hoang phí tuổi xuân như vậy.
Lúc Tô Thanh Hòa về phòng, các bác sĩ đều đã tới. Thấy Tô Thanh Hòa, vẻ mặt họ đều rất vi diệu. Chỉ có vẻ mặt bác sĩ Sở lộ rõ sự vui mừng, cười đến nỗi đôi mắt nhắm lại thành một đường: “Thanh Hòa à, thật không tồi. Đúng là trò giỏi hơn thầy. Cho bác mặt mũi.”
Bác sĩ Chu bác sĩ Điền bác sĩ Lý đều nhìn ông ta nhếch miệng. Không biết xấu hổ!
Trong lòng giống như bị con dao nhỏ đâm vào.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Tiểu Tô chỉ là một học sinh có thiên phú, ai ngờ cô lại một nhân tài toàn diện. Mỗi người họ đều có một chuyên khoa, mà Tiểu Tô lại giỏi tất. Nếu là học sinh của mình, dẫn ra ngoài đúng là rất hãnh diện.
Bây giờ hời cho ông ta rồi. Không biết xấu hổ cũng nói ra miệng được. Cái gì mà trò giỏi hơn thầy, ông ta có biết xử lý vết bỏng không? Biết phẫu thuật chỉnh hình ở khoa ngoại như thế nào không? Tiểu Tô không hề học những điều đó từ ông ta.
Bây giờ ba người đã hối hận đến xanh ruột.
Có thể dẫn dắt một học sinh ưu tú như vậy thật là hãnh diện. Mấu chốt là về sau nếu Tiểu Tô có danh tiếng trong giới y học thì tốt xấu gì những người không có tiếng tăm như họ cũng được lộ mặt.
Đây là một vinh dự lớn lao.
Tô Thanh Hòa cảm nhận được không khí ai oán trong văn phòng, nên đành nói sang chuyện khác: “Chủ nhiệm Chu chưa tới sao?”
“Đã tới từ sớm rồi, đang ở trong văn phòng viện trưởng đó.” Bác sĩ Sở lại cười: “Nói là muốn đập giấy khen lên bàn làm việc của viện trưởng.”
“…” Thật đúng là đi đập rồi.
Làm bác sĩ bệnh viện quân y ở độ tuổi này, phần lớn trong số họ đã trải qua khoảng thời gian trước khi thành lập nước. Đối mặt với đám binh lính hung dữ, tính tình của những bác sĩ này cũng được tôi luyện qua nhiều năm lăn lộn.
Lúc này chủ nhiệm Chu đang đặt giấy khen lên bàn làm việc của viện trưởng: “Viện trưởng Hình à, may là không làm nhục mệnh, ông nhìn xem, có phải Tiểu Tô của chúng tôi mang được giấy khen về rồi không?”
Viện trưởng Hình nhìn giấy khen, sắc mặt trầm xuống. Thật ra tối qua ông ta đã nghe tin, có ông bạn già hỏi ông ta về một bác sĩ trẻ tên Tô Thanh Hòa ở trong bệnh viện. Mấu chốt là ông ta cũng không biết nhiều lắm.
Không ngờ bác sĩ thực tập Tô Thanh Hòa kia đã thật sự đạt được hạng nhất.
Lúc này đương nhiên viện trưởng Hình rất vui mừng. Đây là vinh dự của bệnh viện quân y. Nhưng chuyện lúc trước lại làm ông ta có chút xấu hổ. Có chút không xuống đài được.
Chủ nhiệm Chu cố ý nói: “Tuy rằng chúng tôi đã mất đi huy chương tiên tiến của khoa, nhưng có được huy chương này cũng không tệ, quan trọng là sau này chúng tôi bồi dưỡng Tiểu Tô phát triển hơn, thì con bé sẽ là át chủ bài của bệnh viện chúng ta. Viện trưởng Hình thấy tôi nói có lý không?”