Chương 455: Phúc lợi 2
Viện trưởng Hình xấu hổ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh: “… Ông Chu, thật ra danh hiệu tiên tiến năm nay tôi vẫn luôn giữ cho các ông. Biểu hiện của khoa các ông không tồi. Lúc trước tôi chỉ hù dọa ông thôi. Sao tôi có thể vì chút chuyện nhỏ mà bỏ đi danh hiệu tiên tiến của các ông được chứ. Việc nào ra việc đó, tôi không phải người hồ đồ như vậy.”
Chủ nhiệm Chu nhìn lên trần nhà, dù sao ông ta cũng là người đúng lý không tha người.
Viện trưởng Hình biết ông ta đang chơi xấu, hôm nay không chỉ đến dành danh hiệu tiên tiến cho khoa mà còn có ý đồ khác.
“Được rồi ông Chu, muốn gì thì nói đi.”
Ai bảo ông Chu nói có lý chứ.
Chủ nhiệm Chu xụ mặt nói: “Viện trưởng Hình à, bây giờ không phải tôi muốn gì, mà bệnh viện chúng ta nguyện ý trả giá bao nhiêu để giữ lại nhân tài. Viện trưởng, chúng ta làm trong ngành này nhiều năm như vậy cũng có thể nhìn ra, nhân tài khó có được. Ông có biết ông Hùng ở bệnh viện Bắc Kinh không? Đó là ngôi sao sáng của ngành y chúng ta. Người ta đã nhìn trúng Tiểu Tô, muốn điều Tiểu Tô đi. Nếu không nhờ tôi mặt dày giữ người lại, thì bây giờ Tiểu Tô đã bị người ta điều đi rồi.”
Nghe nói ngay cả giáo sư Hùng cũng đã nhìn trúng Tô Thanh Hòa, viện trưởng Hình cũng thấy lo lắng. Ông ta cũng cảm thấy hứng thú với người trẻ tuổi có thiên phú y học, còn chuẩn bị sau này sẽ bồi dưỡng thêm. Bây giờ phải giành người với giáo sư Hùng, điều này làm cho ông ta càng thêm coi trọng vị bác sĩ thực tập trẻ tuổi kia hơn.
“Chúng ta có thể giữ người lại như thế nào? Ai cũng biết điều kiện ở Bắc Kinh tốt hơn.”
Chủ nhiệm Chu nói: “Đó là người khác, Tiểu Tô của chúng ta là người có thể chịu khổ. Nếu không con bé sẽ không đến nơi này. Mấu chốt là đối tượng của Tiểu Tô làm quân nhân ở quân khu chỗ chúng ta. Cậu ấy cũng là một quân nhân xuất sắc. Hôm qua tôi đã nói chuyện với Tiểu Tô, con bé có ý muốn kết hôn. Nhưng tôi biết hai người đều còn trẻ, còn chưa đạt tới tiêu chuẩn theo quân, chuyện nhà ở…”
“Bệnh viện có thể cung cấp phòng đơn.” Viện trưởng Hình lập tức nói.
Chủ nhiệm Chu cười ha ha: “Phòng đơn ở bệnh viện Bắc Kinh chắc chắn thoải mái hơn phòng đơn của chúng ta.”
Viện trưởng Hình đập bàn: “Căn hai phòng!” Ông ta cảm thấy đau lòng, hai người trẻ tuổi ở đấy cũng quá lãng phí!
Chủ nhiệm Chu lại nói: “Với lại có phải nên thay đổi chức vị của Tiểu Tô không, bây giờ năng lực của con bé vượt xa bác sĩ thực tập. Tôi thấy so với những người già như chúng ta cũng không kém bao nhiêu.”
“Ông Chu này, cho nhà và chuyển lên làm bác sĩ chính thức quá không hợp quy củ. Dù sao con bé còn chưa tốt nghiệp.” Làm viện trưởng cần phải suy xét tổng thể.
“Y học không có quy củ, chỉ nói bằng năng lực. Dù sao Tiểu Tô đã xác định ở trong khoa ngoại của chúng ta rồi. Mấy ngày nữa những bệnh nhân trong buổi giao lưu sẽ chuyển đến bệnh viện chúng ta, Tiểu Tô là người lo liệu.”
Viện trưởng Hình khẽ cắn môi: “Được, vậy thì chuyển lên chính thức.”
“Tiểu Tô sắp kết hôn, có phải chúng ta nên tỏ vẻ một chút không. Tóm lại không thể cho nhà rồi để họ ngủ trên đất.”
Viện trưởng Hình bị chủ nhiệm Chu chọc cười, chỉ vào ông ta nửa ngày không nói gì, sau đó nhanh chóng xua tay: “Được rồi được rồi, những thứ nên trợ cấp đều có. Không biết người trẻ tuổi nào tìm được bác sĩ ở bệnh viện chúng ta nhỉ, thật là có phúc.”
Cố Trường An cũng cảm thấy mình rất có phúc. Vừa đi tới đã gặp phải quân địch.
Bây giờ anh cũng không biết nói như thế nào về vận may của mình. Đoán chừng tổ tiên cũng biết anh muốn lập công.
Cố Trường An dẫn binh lính trong tiểu đội của mình giằng co với quân địch một thời gian rất lâu. Trên nền tuyết không có chướng ngại vật, hai bên chỉ đứng mặt đối mặt với nhau.
Bởi vì nhân số tương đương nên hai bên đều không muốn đầu hàng, cũng không dám nổ súng. Thậm chí đối phương còn muốn chạy trốn, nhưng Trường An và cấp dưới đều không vui.
Đây là địa bàn của mình, mà để quân địch muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thì mặt mũi để đâu.
Thấy đám người Cố Trường An không nổ súng, cũng không nhúc nhích, đối phương dần dần thả lỏng. Sau đó bắt đầu lui về phía sau.
Không còn cách nào, trải qua cuộc chiến lần trước, họ đã biết sức chiến đấu của nước láng giềng bị xâm lược nhiều lần này.
Phía trên cũng không cho phép họ khơi mào chiến tranh. Bởi vì họ đang lên kế hoạch cho một cuộc chiến lớn hơn.
Lần này họ xuất hiện là vì chuẩn bị cho cuộc chiến trong tương lai.
“Tiểu đội trưởng, bọn chúng muốn bỏ chạy.” Lý Tiểu Lỗi nhắc nhở.
Cố Trường An nói: “Các anh em, người khác tới nhà chúng ta dạo một vòng, có thể để người ta đi dễ dàng như vậy sao?”
“Không được!” Mấy người kích động nói.
“Được, hãy cho bọn chúng nếm thử sự lợi hại của lưỡi lê chúng ta!” Cố Trường An trực tiếp cầm dao lao tới.