Cảm ơn bạn Jasminevi100892 DuongAnhThoi đã gửi kim phiếu ạ ^^
Chương 456: Bị thương
Không thể dễ dàng nổ súng, thì dùng dao để giải quyết.
Mấy người đàn ông đều cầm dao xông lên, sau đó đồng thanh hô xung phong. Trong tay còn cầm theo súng để chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào.
Thấy đám người Cố Trường An cầm dao xông tới, đám quân địch giật mình, sau đó bắt đầu chạy như điên.
Họ tới đây để làm nhiệm vụ, không tới để liều mạng. Cấp trên chỉ bảo họ làm nhiệm vụ, không bảo họ phải hy sinh!
Sau khi giao chiến với binh lính ở nước này, họ đã sớm biết những người này đều liều mạng!
Đám người Cố Trường An tiến lên, trực tiếp bao vây quân địch, chặn đường đi của chúng.
Đối phương nhìn họng súng dưới lưỡi lê của đám người Cố Trường An thì khẩn trương dơ súng lên.
Nhìn dáng vẻ hung tợn của đám người Cố Trường An. Bọn quân địch bị mài đi ý chí, đặt súng xuống đất, giơ lên tay trời.
Cố Trường An nhanh chóng phái vài người đi trói chúng lại làm tù binh.
Đám người Lý Tiểu Lỗi nghe lệnh đi lên, một tên trong đó đột nhiên cầm súng nhắm vào Lý Tiểu Lỗi. Cố Trường An nhanh chóng đá văng Lý Tiểu Lỗi ra. Sau một tiếng súng vang, Cố Trường An đã đâm một lưỡi dao vào cổ đối phương.
Những binh lính khác lập tức cầm súng nhắm vào đám tù binh.
Đám tù binh sợ tới mức ngồi xổm trên mặt đất kêu to.
Lý Tiểu Lỗi nói: “Tiểu đội trưởng, bả vai anh chảy máu rồi.”
Cố Trường An nghe vậy thì sợ hãi, không xong rồi, lại bị Thanh Miêu Nhi mắng!
…
Gần như là Cố Trường An mới vừa bị thương thì Tô Thanh Hòa đã nhận được thông báo của hệ thống.
Kể từ sau khi hệ thống làm ngạc nhiên vui mừng lần trước, Tô Thanh Hòa yêu cầu hệ thống theo dõi quan sát Cố Trường An bên này, anh bị thương thì hãy thông báo cho cô.
Cho nên, buổi trưa cô đang ở ký túc xá đọc sách, nghe thấy tin tức thì lập tức đau lòng.
“Xin ký chủ yên tâm, mặc dù máu chảy như trút nước, nhưng mà không nguy hiểm đến tính mạng.”
Máu chảy như trút nước… nghĩ đến cảnh tượng đó, Tô Thanh Hòa rùng mình một cái.
“Khi nào Trường An có thể đến bệnh viện?”
“Nhanh nhất là trưa ngày mai đến.”
Tô Thanh Hòa đau lòng. Trời mùa đông, cái lợi duy nhất chính là vết thương sẽ không dễ bị viêm như thế, nhưng mà cũng rất đau đớn. Vốn dĩ trời đã lạnh, bây giờ anh lại chảy máu, càng yếu hơn rồi. Trên người Trường An bọn họ dù có mang theo thuốc, cũng sẽ không có hiệu quả nhiều được.
“Hệ thống, có thuốc bôi mỡ nào tốt đối với loại vết thương do súng gây ra này không.”
Nếu như đã muốn chế thuốc thì cô vẫn nên dứt khoát chế ra ít thuốc bổ có ích. Quân nhân giống như đám người Trường An thế này, thường thường là ra ngoài một chuyến, không bị thương là không bình thường rồi.
“Có thưa ký chủ, nhưng mà ký chủ không cách nào mua được, tổng tài sản trước mắt của ký chủ chỉ có 1365 tinh tệ.”
“Tôi biết mình không mua nổi, tôi muốn tự min chế tạo nó.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng đến phòng học mô phỏng, sau đó tìm tài liệu trong phòng học về việc chế tạo thuốc có liên quan đến vết thương do súng đạn gây ra.
Ở một bên khác, ở nơi băng tuyết ngập trời, mấy người lính của tiểu đội bảy đội quân mũi nhọn đang cùng với Cố Trường An đưa đám tù binh về.
Lý Tiểu Lỗi khóc sướt mướt nhìn Cố Trường An: “Tiểu đội trưởng…”
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, một người đàn ông to lớn mà khóc sướt mướt thì ra cái gì?” Cố Trường An nói với vẻ mặt coi thường, sau đó buồn rầu nhớ đến Tô Thanh Hòa.
Lão chiến binh ở bên cạnh lo lắng nói: “Tiểu đội trưởng à, cậu có chịu nổi không đấy. Viên đạn vẫn còn bên trong nhỉ.”
Chịu không nổi cũng phải chịu thôi!
Cố Trường An nhịn đau, sau đó nghĩ đến Tô Thanh Hòa, nói: “Không sao không sao, vết thương có bao nhiêu đâu. Đợi tôi gặp được vợ tôi rồi, nhất định cô ấy sẽ chữa khỏi cho tôi thôi.”
Nghe thấy Cố Trường An nói vậy, lại có người nói: “Tiểu đội trưởng, nghe đại đội trưởng nói đối tượng của anh là bác sĩ.”
“Còn không phải sao, cô ấy còn là bác sĩ cực kì giỏi, cái gì cũng hiểu, học cái gì cũng nhanh, không có gì mà cô ấy không biết. Lần trước lúc tôi đến bệnh viện, chính là cô ấy chăm sóc cho tôi, rất nhanh sau đó tôi đã có thể xuất viện rồi. Hơn nữa cô ấy tiêm thuốc không đau chút nào.” Cố Trường An nói mà mặt có hơi đỏ.
“Ồ, tiểu đội trưởng à, thế sau này chúng tôi lỡ trúng đạn nhập viện, có thể bảo vợ anh chữa trị cho chúng tôi không? Tôi không sợ bị bắn, tôi chỉ sợ kim tiêm. Những cô y tá đó hung dữ quá. Lần trước tôi đi tiêm thuốc, có kêu gào một câu, bọn họ còn cười nhạo tôi.” Lý Tiểu Lỗi phàn nàn.