Chương 457: Đến thăm
Cố Trường An vừa nghe thì lập tức không vui: “Yên ổn lành lặn hết cho tôi, không được bị thương!”
Còn muốn để Thanh Miêu Nhi nhà họ tiêm thuốc cho, nằm mơ đi! Thanh Miêu Nhi chỉ có thể tiêm thuốc vào mông cho anh thôi!
Những người lính khác cảm động chết đi được. Tiểu đội trưởng chính là tốt như thế, cho dù bản thân anh bị thương, cũng phải bảo vệ các anh em.
Lo lắng trên đường xảy ra biến cố, nên mọi người đi mãi không dám dừng lại. Đi được nửa đêm trên đường tuyết, cuối cùng cũng liên lạc được với người đến tiếp ứng rồi.
Nhìn tù binh mà tiểu đội bảy mang về, những tiểu đội tiếp ứng khác đều vô cùng ngưỡng mộ.
Lần này tiểu đội bảy lại lập công rồi.
Tô Thanh Hòa vẫn luôn nhung nhớ đến Cố Trường An bên này, buổi sáng cứ trông ngóng không biết khi nào Cố Trường An mới đến bên này, thế nhưng cả buổi sáng Cố Trường An không đến, mà mấy ông giáo sư ở thành phố Bắc Kinh đến.
Bởi vì là người Bắc Kinh đến, viện trưởng Hình đích thân tiếp khách, dẫn mấy ông giáo sư đến bệnh viện thăm quan.
Đám người giáo sư Hùng đi theo viện trưởng Hình, dạo một vòng trong các khoa ở bệnh viện, cuối cùng ông ta quả thực không nhịn nổi nữa, hỏi: “Viện trưởng Hình à, sao vẫn chưa đi khoa ngoại thế?”
“Ồ, khoa ngoại à, bây giờ chuẩn bị đi đây.” Viện trưởng Hình cười nói, trong lòng ông ta cũng vô cùng rõ, lần này mấy ông giáo sư này đến đây là có dụng ý khác.
May mà ông ta với ông Chu đã bàn bạc sẵn kế hoạch đối phó rồi. Dù sao bất kể như thế nào, ai cũng không thể cướp đi người của bệnh viện quân y Tây Nam.
Đám người Tô Thanh Hòa nhận được thông báo rồi, biết đám người giáo sư Hùng muốn đến thăm quan. Nhưng mà Tô Thanh Hòa cũng không để tâm, sau khi ăn cơm xong, thì cô theo dõi tin tức của Cố Trường An.
Chủ nhiệm Chu cười, gọi cô đến phòng làm việc nói chuyện.
Chủ nhiệm Chu nói với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Tô à, hậu cần bên kia đang dọn nhà cho cháu rồi, có hai phòng ngủ, ở kế bên nhà các bác. Đừng thấy đó là nhà một tầng, nhưng mà rộng rãi lắm đấy. Sàn nhà bên trong đều tráng xi-măng hết. Bình thường tự cháu cũng có thể trồng ít rau sạch gì đó, cũng không có ai nói gì đâu. Cháu hài lòng chứ.”
Tô Thanh Hòa cực kì hài lòng. Thời bấy giờ mà nhà có hai phòng ngủ cũng xem như là nhà giàu rồi.
“Cảm ơn sự quan tâm của chủ nhiệm và tổ chức lãnh đạo đối với cháu, cháu nhất định sẽ nỗ lực nâng cao trình độ chuyên ngành của mình.”
Chủ nhiệm Chu cười nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, đúng rồi, cháu mau nộp đơn nghỉ phép để tổ chức lễ cưới đi, theo như bác thấy thì nên tổ chức trước tết, cháu và chồng còn có thể cùng đón năm mới được.”
Tô Thanh Hòa ở ngoài mặt thì có chút ngại, trong lòng thì vui như nở hoa. Cô có thể đón Tết cùng Trường An rồi.
Hai người đang nói chuyện trong phòng làm việc thì nghe thấy bên ngoài có người gọi, vội vàng mở cửa đi ra.
Vừa nhìn thấy là viện trưởng Hình với giáo sư Hùng đến, Tô Thanh Hòa lập tức trở nên căng thẳng, cô lo trong thời gian làm việc mà không tập trung bị bắt.
Thế nhưng giáo sư Hùng nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt ôn hòa, nói: “Tiểu Tô à, bác tìm cháu lâu lắm rồi. Bác đã tiến hành thực nghiệm phương án trị liệu của cháu rồi, nhưng trong này có những chuyện về mặt kỹ thuật, chúng ta phải thảo luận nghiên cứu một chút.”
Tô Thanh Hòa vẫn chưa nói gì, chủ nhiệm Chu ở bên cạnh lập tức nói một cách áy náy: “Ôi chao giáo sư Hùng, không phải tôi cố ý để ông đợi lâu đâu. Lúc nãy ở bên trong quan tâm đến vấn đề cá nhân của Tiểu Tô, làm lỡ mất một lúc.”
Viện trưởng Hình nghiêm mặt nói “Ông Chu à, cái này là không đúng rồi, giáo sư Hùng họ không dễ gì mới đến một chuyến, chuyện gì không thể để sau nói được sao? Vấn đề cá nhân của đồng chí Tô Thanh Hòa, tôi đã phê chuẩn rồi, qua vài ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ, nhà cửa cũng sắp xếp xong rồi. Ông còn lo cái gì?”
Giáo sư Hùng nghe thấy lời này, thì cảm thấy không được ổn. Ông ta nhìn Tô Thanh Hòa, nói: “Bác sĩ Tô tuổi cũng không lớn, gấp gáp cái gì mà vấn đề cá nhân? Người học y như chúng ta, phải bỏ nhiều tâm tư vào y học.”
Tô Thanh Hòa thấy ngượng ngùng, cảm giác như mình yêu sớm bị bắt vậy: “Giáo sư Hùng, cháu với người yêu cháu quen từ khi ở quê rồi. Cũng đính hôn luôn rồi.” Cô đây là yêu đương hợp pháp mà.
Chủ nhiệm Chu cười đáp: “Đúng thế, người yêu của Tiểu Tô là quân nhân của quân khu chúng tôi, cũng là một cán bộ vô cùng cầu tiến. Đúng lúc tuổi tác cũng lớn, kết hôn được rồi. Sau này có thể cống hiến cho sự nghiệp y học tốt hơn. Nói ra thì Tiểu Tô của chúng tôi cũng chịu ảnh hưởng từ chồng con bé, dốc lòng muốn làm một quân y chiến đấu ở tiền tuyến.” Ông ta cố ý nhấn mạnh hai chữ quân y.