Chương 458: Thuyết phục
Vẻ mặt giáo sư Hùng đầy thương tiếc.
Sau đó ông ta trừng mắt nhìn viện trưởng Hình với chủ nhiệm Chu. Cuối cùng ông ta cũng xem như là nhìn ra, hai người này chính là hai con cáo già, sớm đã chuẩn bị sẵn rồi. Ông ta vẫn chưa nói lời điều động người đi, nhưng lại bị hai người này nói xong hết rồi.
Lúc này nếu như mà điều Tiểu Tô đi, đây chính là phá hoại tình cảm vợ chồng người ta.
“Tôi không tán gẫu với hai ông nữa, chúng tôi muốn tìm Tiểu Tô thảo luận nghiên cứu một chút về phẫu thuật cấy ghép nội tạng. Phải mượn phòng thí nghiệm của các ông dùng, phòng thí nghiệm sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Viện trưởng Hình cười nói: “Đã chuẩn từ bị từ sớm rồi, bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người qua đó. Tôi cũng vừa hay có thể tìm hiểu thêm khả năng của Tiểu Tô, để dễ sắp xếp những công việc khác.”
Một hàng người lại đi thẳng đến phòng thí nghiệm bên kia. Đồ đạc đã được chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Hôm qua giáo sư Hùng cùng với những người khác đã tự tiến hành thí nghiệm trong phòng thí nghiệm. Chứng minh phẫu thuật của Tô Thanh Hòa có thể thực hiện, thế nhưng trong đó vẫn có vài điểm, chính là để bảo đảm nội tạng tồn tại và sinh sống bình thường thì cần có thuốc.
Tô Thanh Hòa đã tự điều chế ra thuốc nước, sau khi tiến hành cấy ghép cơ quan cho động vật, thì tiêm thuốc nước đó vào cơ thể động vật.
Để cho trợ lý quan sát phản ứng của động vật. Mấy người đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Giáo sư Hùng nói: “Đây chính là thuốc cháu tự điều chế, gọi là thuốc ức chế miễn dịch ư?”
Tô Thanh Hòa gật đầu, đáp: “Nhưng mà loại thuốc này gây tổn hại lớn cho cơ thể người, cho nên tạm thời không thích hợp sử dụng lâm sàng. Cháu chuẩn bị tiếp tục tiến hành cải thiện.” Đây chính là thuốc ức chế hàng nhái.
Tất cả người có mặt ở đó đều nhìn Tô Thanh Hòa, bao gồm chủ nhiệm Chu với viện trưởng Hình cũng đang rất mờ tịt. Sao Tiểu Tô lại bắt đầu chế tạo dược phẩm sinh học rồi.
Giáo sư Hùng kinh ngạc, mở to mắt: “Cháu cũng có nghiên cứu dược phẩm sinh học ư?”
“Lúc ở trường học, cháu cũng rất hứng thú với vấn đề nghiên cứu chế tạo thuốc. Các giáo viên của cháu cũng giúp đỡ rất nhiều cho cháu.”
“Cháu học trường nào thế, giáo viên của cháu cũng rất giỏi đấy nhỉ.” Chủ nhiệm Giang của bệnh viện Bắc Kinh đi cùng đến, hỏi.
Tô Thanh Hòa nghiêm túc nói: “Cháu học ở học viện y học Giang Bắc, khoa y học lâm sàng.”
“Có phải cháu đã viết một bài luận văn về Penicillin không?” Giáo sư Lâm đi cùng với giáo sư Hùng đột nhiên hỏi.
Tô Thanh Hòa do dự một lát, không biết cái này có thể nói không. Lần trước hình như vì chuyện này mà cô bị người khác nhắm vào.
Giáo sư Lâm nói với vẻ mặt đầy phấn khích: “Bác nhớ ra rồi, lần trước vì để nghiên cứu cái này, bác còn đặc biệt đến học viện y khoa một chuyến. Bác nói sao tên của cháu nghe có hơi quen thế.”
Giáo sư Hùng nói: “Ông Lâm, chuyện như thế nào vậy?”
Giáo sư Lâm lập tức nói ra tin tức liên quan đến Tô Thanh Hòa mà mình biết. Mấy người giáo sư nghe thấy thì mắt sáng lên.
Một sinh viên thế này lại bị học viện y khoa Giang Bắc nhặt đi. Đây là vận may gì thế?
Muốn đi cũng phải đi đến học viện y khoa Bắc Kinh bọn họ chứ, nguồn tài nguyên dạy học bên đó mới là hạng nhất.
Giáo sư Lâm nói: “Cái này không thể nói ra được, tôi nghe nói Tiểu Tô còn vì như vậy mà bị đặc vụ nhắm vào đấy?”
Tô Thanh Hòa bị những lời nói khuếch đại đó của giáo sư Lâm làm cho cô không biết phản ứng như thế nào nữa. Những ông giáo sư này cũng không đơn giản đâu.
Giáo sư Hùng nói: “Tiểu Tô, bác thấy cháu như thế rất không an toàn…”
“Không sai, Tiểu Tô là nhân tài, chúng ta phải bảo vệ cho tốt. Viện trưởng Hình, tôi đề nghị sau này Tiểu Tô ra ngoài phải có chiếc xe con.”
Chủ nhiệm Chu nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Viện trưởng Hình ngây người một lát, ngay sau đó nói: “Không sai, chiếc xe con đó của tôi bình thường cũng rảnh, Tiểu Tô ra ngoài thì cứ đi chiếc xe đó của tôi. Người lái xe cho tôi còn là người trong bộ đội ra, từng đánh kẻ địch. Đặc vụ đều không dám tiến lại gần. Tiểu Tô, cháu yên tâm đi, cháu ở trong bệnh viện, bệnh viện sẽ không bỏ mặc cháu đâu.”
Tô Thanh Hòa vội vàng từ chối: “Không cần đâu viện trưởng, bình thường cháu sẽ không ra ngoài đâu.” Cô không muốn làm quá lên. Hơn nữa bây giờ cô là cao thủ thái cực rồi.
Giáo sư Hùng sầm mặt: “Bất kể các người nói thế nào, nơi mà Tiểu Tô nên đi nhất chính là Bắc Kinh. Ở đó là an toàn nhất.”