Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459 - Lại Vào Viện

Chương 459 - Lại vào viện
Chương 459 - Lại vào viện

Chương 459: Lại vào viện

Chủ nhiệm Chu không chút do dự phản bác: “Bệnh viện quân y Tây Nam chúng tôi cũng không kém. Ai cũng không dám gây sự trong quân khu chúng tôi. Hơn nữa, Tiểu Tô đến đây là tôn trọng ý nguyện của con bé. Cho dù là tổ chức cấp trên, cũng phải tôn trọng lựa chọn cá nhân của con bé.”

Tô Thanh Hòa: “…” Đây là tình huống gì vậy?

Chủ nhiệm Giang đau đầu, xoa cái đầu, ông ta lo cãi nhau như thế không phải là cách, nên dứt khoát nói: “Thế này đi, vẫn nên để Tiểu Tô tự suy nghĩ. Hôm nay chúng ta chủ yếu là vì chuyện phẫu thuật.”

Viện trưởng Hình cười nói: “Đúng thế, cái này không tranh luận nữa.”

Dù sao qua vài ngày nữa Tiểu Tô cũng kết hôn rồi. Đồng chí kết hôn rồi bình thường sẽ khá ổn định.

“Đinh, đối tượng quân nhân đến bệnh viện.”

Tô Thanh Hòa đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy ám thị của hệ thống, lập tức không đợi được nữa. Cô nói: “Thí nghiệm bên này cũng xong việc rồi, có phải chúng ta nên về phòng khoa rồi không. Bên đó cháu vẫn còn chút việc vẫn chưa làm xong.”

Chủ nhiệm Chu lập tức nói: “Vừa hay bác cũng bận việc, Tiểu Tô à, chúng ta cùng nhau về.” Rồi ông ta lại nói với viện trưởng Hình: “Viện trưởng, các vị đồng chí giáo sư, chúng tôi đi làm việc trước đây.”

Sau đó vội vàng đưa Tô Thanh Hòa đi.

….

Cố Trường An được đội trưởng Cát đưa đến bệnh viện.

Sau khi quay về nơi đóng quân, đội trưởng Cát sắp xếp người nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện, kết quả thằng ranh này còn ưỡn ẹo, đành phải tự mình đưa đến.

Cả đường đi làm công tác chuẩn bị tâm lý, kết quả lại không nhìn thấy bóng dáng của Thanh Miêu Nhi, lòng Cố Trường An như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Nhưng mà cũng vì vậy mà con tim cứ như treo lên, cứ cảm thấy giống như tảng đá lớn không đáp đất vậy.

“Đội trưởng, thật ra tôi không sao cả.” Cố Trường An phụng phịu nói. Thực ra trong lòng anh căng thẳng vô cùng, lần trước Thanh Miêu Nhi tức giận đến thế.

“Ai cũng thấy cậu có sao đấy. Cậu thành thật chút đi. Lần này dưỡng thương cho tốt, tôi sẽ đề bạt cho cậu thăng chức. Nhà theo quân là không thể rồi, nhưng có thể chia cho cậu ký túc xá phòng đơn, đến tết thì cậu tổ chức kết hôn. Đợi sau này có cơ hội, cậu sẽ ngang vai ngang vế với tôi rồi, đến lúc đó thì có thể chia cho cậu nhà hai phòng ngủ rồi.”

Cố Trường An nghe thấy lời này, bỗng chốc mở cờ trong bụng: “Đại đội trưởng, thế, thế đồ kết hôn thì làm sao?”

“Hai cái chăn, một bộ ga trải giường, vỏ chăn, một cặp vỏ gối. Cậu đấy, tôi nói cho cậu biết, nếu như không phải vì cậu nhiều lần dũng cảm không sợ chết như vậy, để cho các lãnh đạo quân khu đều nhìn trúng cậu, thì còn lâu chuyện tốt này mới đến lượt cậu. Cậu phải nhớ cái tốt của tổ chức đấy.”

“Nhớ, nhớ, ghi nhớ sâu trong tim, sau này tôi nhất định tích cực làm nhiệm vụ.” Cuối cùng cũng có chỗ dựa rồi. Đợi sang năm lại tìm đồng hương làm mấy cái rương cho Thanh Miêu Nhi.

“Đồng chí Trường An.”

Trong lòng Cố Trường An đang cực kỳ vui sướng thì đột nhiên nghe thấy giọng của Tô Thanh Hòa, bỗng chốc nụ cười trên mặt cứng đờ. Sau đó anh lặng lẽ quay đầu lại nhìn bên ngoài phòng bệnh.

Tô Thanh Hòa dẫn y tá đi vào, vẻ mặt đầy lo lắng: “Đồng chí Trường An, anh lại bị thương rồi. Nếu không phải y tá Lưu bọn họ nói cho em biết, thì chắc giờ em còn chưa biết nữa đấy.”

Nhìn dáng vẻ của Tô Thanh Hòa, Cố Trường An không căng thẳng nữa, mà ngược lại cảm thấy áy náy hơn. Để cho Thanh Miêu Nhi lo lắng rồi. Thanh Miêu Nhi không có giận, chỉ biết lo lắng cho anh thôi.

“Thanh Miêu Nhi, anh không sao đâu.”

“Để em xem vết thương của anh, xem xử lý thế nào.” Tô Thanh Hòa vội vàng cởi đồ anh ra. Không giận là không thể nào, chỉ là lúc này không thể thể hiện ra mà thôi.

Cố Trường An không dám động đậy, gương mặt đen kia hơi ửng đỏ.

Sau khi xem vết thương xong, biết phải làm phẫu thuật nhỏ rồi, cô vội vàng bảo các cô y tá đi chuẩn bị phòng phẫu thuật. Sau đó cô mặc đồ lại cho Cố Trường An, rồi lại nhìn đội trưởng Cát ở bên, cười nói: “Cảm ơn mọi người đã đưa Trường An đến bệnh viện.”

Đây là lần đầu tiên đội trưởng Cát gặp Tô Thanh Hòa, hình thì có nhìn qua, ông ấy biết cô là cô gái xinh đẹp, sau khi nhìn thấy người thật thì cảm thấy cái cậu ngốc Cố Trường An này cũng biết tìm người đấy, tìm được người yêu xinh đẹp thế này. Nhìn xem đôi mắt vừa to vừa đen ấy, nhìn mà khiến lòng người ta sáng tỏ.

Ông ấy cười nói: “Cô là đồng chí Tiểu Tô nhỉ, tôi là đội trưởng của Trường An, đồng chí Trường An biểu hiện rất tốt đấy, rất được coi trọng trong bộ đội.”

Bình Luận (0)
Comment