Chương 460: Khen
Tô Thanh Hòa cười đáp: “Đội trưởng, chào bác, tôi là người yêu của Cố Trường An. Tôi tên là Tô Thanh Hòa. Cảm ơn mọi người bình thường đã chăm sóc cho Trường An.”
“Không thể gọi là chăm sóc được, chủ yếu là đồng chí Trường An có tiền đồ. Đúng rồi, lần này cậu ấy lại lập côn. Nhìn xem, chàng trai như thế tốt biết bao.”
Đội trưởng Cát ra sức nói tốt cho Cố Trường An trước mặt Tô Thanh Hòa. Ông ấy cũng xem như là nhìn ra rồi, người yêu này của Cố Trường An, vừa nhìn là biết là người rất giỏi rồi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã làm bác sĩ. Một đạo lý làm bác sĩ và làm cán bộ, càng trẻ thì sau này cơ hội thăng chức càng nhiều. Vẫn còn là sinh viên đấy.
Cái cậu Trường An này rất bị động. Đương nhiên phải cố gắng giúp đỡ.
Tô Thanh Hòa nghe đội trưởng Cát khen Cố Trường An, cô nở nụ cười đầy tự hào, điều đó làm cho đội trưởng Cát cũng yên tâm hơn nhiều.
Phòng phẫu thuật bên này đã được chuẩn bị xong rồi, cô vội vàng đưa Cố Trường An đến phòng phẫu thuật.
Loại phẫu thuật này bình thường sẽ do bác sĩ Lý làm, nhưng mà bây giờ Tô Thanh Hòa cũng chính thức làm bác sĩ rồi, phẫu thuật cũng không lớn, cho nên bác sĩ Lý dứt khoát để Tô Thanh Hòa cầm dao, còn mình thì đứng bên xem.
Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa chữa trị cho anh, lo Tô Thanh Hòa căng thẳng, anh nói: “Thanh Miêu Nhi, em cứ làm đại đi, anh không sao cả, sức khỏe tốt lắm đấy.”
Tô Thanh Hòa lén ra hiệu bằng ánh mắt với anh, tỏ ý anh thành thật chút. Sau đó cô cầm cái kìm và dao phẫu thuật, bắt đầu lấy đạn ra cho Cố Trường An.
Lo thời gian Cố Trường An chịu đau dài, cho nên động tác cô làm cực nhanh, lấy đạn ra bên ngoài. Sau đó bắt đầu cầm máu, tiêu viêm. Trong lòng cô thấy tiếc vì thuốc sơ cứu vết thương do súng gây ra vẫn chưa làm xong, nếu không thì Trường An có thể ít đau khổ hơn rồi.
Nhìn Tô Thanh Hòa khéo léo lấy viên đạn ra ngoài, mà không tạo thành thương tích gì cho vết thương, bác sĩ Lý nhìn mà mắt sắp khép lại luôn.
Ôi chao, Tiểu Tô làm phẫu thuật khoa ngoại thương này cũng rất tốt.
Sau khi làm phẫu thuật xong, Cố Trường An được đưa đến trong phòng bệnh. Tô Thanh Hòa chào tạm biệt với bác sĩ Lý xong thì cũng đi theo qua, còn phải tìm đồng chí Trường An tính sổ nữa đấy.
Bác sĩ Lý nhìn bóng lưng của Tô Thanh Hòa, thở dài một tiếng, quay về phòng làm việc. Bác sĩ Lý nhìn thấy bác sĩ Sở đang uống trà, bèn hừ một tiếng.
Bác sĩ Sở nhếch mày: “Tôi nói ông Lý à, thái độ này của ông là sao đấy. Tôi đâu có chọc giận gì ông.”
“Ông Sở, tôi nói cho ông nghe, Tiểu Tô học ngành này của tôi là tốt nhất.” Bác sĩ Lý nghiêm túc nói.
“Thì ra là chuyện này à, không ít người đã nói như vậy với tôi, cái ông giáo sư Hùng đến từ Bắc Kinh kia cũng nói như vậy với tôi. Nói rồi cũng không có tác dụng gì, Tiểu Tô theo tôi học đấy.” Bác sĩ Sở nói với vẻ mặt đắc ý.
Bác sĩ Lý: “…”
Bác sĩ Chu với bác sĩ Điền trợn to mắt nhìn bác sĩ Lý. Nói chuyện gì không nói, cứ phải nhắc đến chuyện đau lòng.
Bên trong phòng bệnh, Tô Thanh Hòa sắp xếp giường bệnh cho Cố Trường An. Bệnh nhân nhập viện cuối năm cũng không nhiều, cũng không có chiến dịch quy mô lớn. Cho nên phòng bệnh mà Cố Trường An ở chỉ có một mình anh. Bên cạnh là một dãy giường bệnh.
Mặc dù các cô y tá rất muốn hóng chuyện, nhưng mà cũng biết hai vợ chồng họ muốn nói lời thầm gì đấy, cho nên họ bụm miệng mà chạy đi mất. Tô Thanh Hòa đỏ mặt tía tai, quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Trường An: “Nhìn xem, em đến mới có thời gian ngắn như vậy, anh đã vào bệnh viện lần thứ hai rồi, định làm “khách” quen luôn đấy hả. Anh không biết yêu thương bảo vệ bản thân mình sao. Trên người chỗ này cái lỗ, chỗ kia cái lỗ, anh không biết đau thật à.”
Tô Thanh Hòa nói mà mắt đỏ hoe.
Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa hoảng sợ thì anh lập tức sốt ruột. Anh biết sẽ bị Thanh Miêu Nhi mắng, nhưng mà anh không muốn nhìn Thanh Miêu Nhi buồn.
“Thanh Miêu Nhi, em đừng khóc, anh không sao. Thật đấy, vết thương này nhỏ thôi. Có đồng đội của anh bị bắn đứt tai luôn ấy. Anh đây vẫn còn tốt lắm.” Có so sánh mới có thể cảm thấy mình may mắn, hạnh phúc.
Kết quả Tô Thanh Hòa nghe thấy thì càng khó chịu hơn. Đồng chí Cố Trường An mà mất cái lỗ tai thì… biết mấy!
“Dù sao đồng chí Cố Trường An, anh phải bảo vệ tốt cho bản thân. Mặc dù em là một bác sĩ, nhưng em ở xa anh, đâu thể chữa cho anh bất cứ lúc nào được. Lần sau nếu như còn mang vết thương đến, em sẽ hung dữ với anh giống như những y tá khác.”