Chương 461: Phải sống
Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa, sau cùng chỉ mấp máy môi: “Thanh Miêu Nhi, anh xin lỗi. Anh không có cách nào đảm bảo với em được. Anh lên chiến trường rồi thì điều anh có thể làm chính là liều mạng với kẻ địch, anh phải bảo vệ mỗi một tấc đất của chúng ta. Anh không chỉ quan tâm bản thân anh được. Nhưng mà anh sẽ tăng cường huấn luyện, cố gắng đổ nhiều mồ hôi, đổ ít máu.”
Mắt Tô Thanh Hòa càng thêm đỏ hơn, sau đó cô vẫn mím môi chặt, không khóc. Ngược lại cười nói: “Thế anh ít nhất… phải giữ mạng mà quay về, chỉ còn một hơi thở, em cũng cứu anh được.”
Lần này Cố Trường An cười rồi: “Được. Cái này thì anh đảm bảo. Nhất định phải về gặp em.”
Tô Thanh Hòa chỉ vào trán anh, sau đó ngồi nhìn khuôn mặt vẫn rất có sức sống của anh.
Cuối cùng cô cũng biết cái khó lớn nhất của một quân tẩu, không phải một người đành chịu cô đơn ở nhà giữ nhà, mà là sự bận tâm đối với người đàn ông chiến đấu anh dũng và đẫm máu ở bên ngoài.
Quân tẩu đều không dễ dàng gì cả. Đều là phụ nữ vĩ đại. Cô sắp trở thành một quân tẩu chính thức.
“Trường An này, nói cho anh biết một tin tốt, bây giờ em đã chuyển lên làm chính thức rồi, trở thành bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện quân y Tây Nam, đơn vị chia cho em nhà hai phòng ngủ, sau này chúng ta có nhà để ở rồi. Đơn vị còn nói muốn làm chủ hôn lễ cho chúng ta, ngoài ra còn chia quà kết hôn cho chúng ta. Anh không cần liều mạng như thế nữa đâu.”
Nụ cười trên mặt Cố Trường An nhất thời rạn nứt…
Nhìn thấy Cố Trưởng An bỗng chốc không nói chuyện nữa, Tô Thanh Hòa lập tức nói: “Trường An, anh sao thế? Sau này anh không cần liều mạng như thế vì chuyện kết hôn của chúng ta rồi, những điều này anh không cần bận tâm nữa, cần làm gì thì cứ làm cái đấy.”
“…Thanh Miêu Nhi, anh… bộ đội bọn anh có chia cho anh phòng đơn…” Lòng Cố Trường An lúc này rất phức tạp. Hu hu hu, anh liều sống liều chết, kết quả vẫn là Thanh Miêu Nhi hi sinh vì cái nhà này nhiều nhất.
Tô Thanh Hòa không ngờ Cố Trường An cũng được chia phòng. Có lẽ vừa rồi Trường An còn muốn nói tin tức tốt này cho cô biết đấy. Bây giờ nhất định là anh bị đả kích rồi. Cô đang nghĩ làm thế nào để an ủi trái tim đàn ông này của đồng chí Cố Trường An, thì bị Cố Trường An nắm chặt tay lại.
“Thanh Miêu Nhi à, anh có lỗi với em, không có bản lĩnh cho em được cuộc sống tốt, còn phải nhờ em mới ở được nhà hai phòng ngủ. Thanh Miêu Nhi, anh sẽ nỗ lực. Anh đảm bảo nhất định anh sẽ tiếp tục nỗ lực, anh nghe nói lãnh đạo quân khu của bọn anh còn ở nhà ba phòng ngủ đấy. Sau này chúng ta đổi nhà ba phòng ngủ mà ở!”
Tô Thanh Hòa: “….” Trường An quả nhiên không phải là kiểu người đàn ông gia trưởng, một người đàn ông thành thật chất phác biết bao.
Cô cười nói: “Được, chúng ta cứ ở nhà hai phòng ngủ trước, sau này lại ở nhà ba phòng ngủ của anh.”
Cố Trường An trịnh trọng gật đầu, tỏ ý bản thân vô cùng tự tin.
Sau đó anh lại nghĩ đến điều gì đấy, vẻ mặt ngại ngùng: “Thanh Miêu Nhi, chúng ta đã xin kết hôn rồi…Khi nào chúng ta kết hôn thế.”
Tô Thanh Hòa cúi đầu đáp: “Ừm, chủ nhiệm Chu của bọn em nói hai mươi tám tháng Chạp thì tổ chức, là qua vài ngày nữa. Nhưng bây giờ anh bị thương, em nghĩ có lẽ phải đợi năm sau.”
“Không sao, không sao, vết thương của anh sẽ khỏi nhanh thôi. Anh đảm bảo.” Cố Trường An lập tức kêu gào, nói. Bây giờ anh hận cái tên tù binh nổ súng với anh chết đi được, đây là muốn làm hỏng chuyện lớn của anh mà.
Tô Thanh Hòa nhìn dáng vẻ sốt sắng của anh, mừng thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn nói với vẻ nghiêm túc: “Cái này phải xem tình hình hồi phục vết thương của anh. Tuyệt đối không được động đậy lung tung, động đậy lung tung sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Cố Trường An lập tức ngoan ngoãn bảo đảm: “Anh cam đoan không động đậy chút nào.”
Còn lâu anh mới chịu để đến năm sau kết hôn.
Làm Cố Trường An yên lòng xong, Tô Thanh Hòa quay về phòng làm việc, chuẩn bị đi tìm chủ nhiệm Chu để nộp đơn xin kết hôn của mình.
Ngày nay, kết hôn cũng có nhiều quy tắc, nếu như ở trong đội, còn phải cấp giấy chứng nhận mới có thể kết hôn. Ở thành phố thì phải tìm khu phố, người có đơn vị như cô, thì đơn vị đó phải cấp giấy chứng nhận.
Chủ nhiệm Chu vừa nghe Tô Thanh Hòa muốn làm thủ tục kết hôn, lập tức cấp giấy chứng nhận cho, sau đó cầm đến bộ phận nhân sự của bệnh viện để đóng dấu. Sau đó ông ta cũng dẫn Tô Thanh Hòa đến hậu cần bên kia lấy chìa khóa.
Trên đường đi làm thủ tục, chủ nhiệm Chu than thở nói với Tô Thanh Hòa: “Tiểu Tô à, chắc cháu cũng nhìn ra được rồi, giáo sư Hùng bọn họ muốn đưa cháu qua bên thành phố Bắc Kinh.”