Chương 462: Hứa hẹn
Tô Thanh Hòa gật đầu, lúc cô ở trong phòng thí nghiệm cũng nghiệm ra được rồi. Nhưng mà cô không để tâm, mấy chuyện này phải tôn trọng ý nguyện cá nhân của cô. Nếu như cô muốn đến Bắc Kinh, thì lúc đầu đã không đến Tây Nam rồi.
Chủ nhiệm Chu nói tiếp: “Trong lòng bác thì đương nhiên muốn cháu ở lại rồi. Môi trường ở đây không bằng những bệnh viện quân y khác, các bác cũng chỉ hy vọng giữ nhân tài ở lại. Tổ chức bệnh viện ở trên nhất định sẽ bồi dưỡng trọng điểm cho cháu, bác hy vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ một chút. Đương nhiên, nếu như cháu muốn rời đi, bác cũng có thể hiểu cho, tài nguyên dạy học bên đó quả thực tốt hơn bên này nhiều.”
Tô Thanh Hòa lập tức nói một cách trịnh trọng: “Chủ nhiệm, cái này cháu đã suy nghĩ xong từ lâu. Cháu không thể bảo đảm có thể ở một đời trong bệnh viện quân y Tây Nam, nhưng mà trước mắt cháu không có suy nghĩ rời đi. Cháu nghĩ trong thời gian ngắn, cháu cũng sẽ không rời đi đâu. Lý tưởng của cháu vẫn chưa hoàn thành, mọi người đuổi cháu, cháu cũng không đi.”
Nghe thấy Tô Thanh Hòa nói như vậy, tảng đá trong lòng chủ nhiệm Chu cũng xem như là đáp đất rồi. Ông ta có làm nhiều hơn nữa, nếu như bản thân Tô Thanh Hòa không muốn ở lại, thế thì nói cũng vô ích.
“Tiểu Tô, sau này cần tài nguyên gì thì cứ nói với mọi người. Muốn làm thí nghiệm gì thì cứ làm. Khoa ngoại của bệnh viện quân y chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ cháu. Bác cũng sẽ giúp cháu xin tài nguyên với bên trên.”
Tô Thanh Hòa cười, cúi chào: “Cảm ơn lãnh đạo ủng hộ.”
Đơn xin kết hôn rất nhanh đã được phê duyệt, Tô Thanh Hòa cũng không có nói với Cố Trường An, mà chạy đi xem thử nhà được chia.
Bên trong căn nhà trống rỗng, nhưng mà cũng rất rộng rãi. Không chỉ có hai phòng, một lớn, một nhỏ, còn có một phòng ăn rất nhỏ nữa. Cả ngôi nhà cộng lại cũng có vẻ cũng hơn năm mươi mét vuông. Điều khiến cho Tô Thanh Hòa cảm thấy vui mừng đó là, ngôi nhà lại có phòng bếp và phòng vệ sinh riêng của mình. Cái này tiện lợi rất nhiều đấy. Không cần phải dùng chung giống như kiểu sống tập thể nữa.
Đãi ngộ phúc lợi quả nhiên là tốt.
Tô Thanh Hòa chuẩn bị lên kế hoạch cho ngôi nhà đầu tiên của mình với đồng chí Cố Trường An.
“Đinh, nhắc nhở hữu nghị, thân là một ký chủ lấy nghề nghiệp y học làm chính, sao lại có thể không có thầy dạy chứ, hi vọng ký chủ nhanh chóng nâng cấp, khởi động chức năng mới của lớp học mô phỏng.”
“…Còn có chức năng mới, hệ thống, sao mi không nói sớm?”
“Kiến thức cơ bản của ký chủ quá kém, giáo viên dạy học quá uyên thâm, ký chủ không tích lũy đủ kiến thức, sẽ lãng phí tài nguyên của thầy giáo. Bồi dưỡng tốt thói quen tự học, sẽ làm cho ký chủ được lợi suốt đời.”
“…” Không phải là nói lúc trước cô lười sao?
…
Tô Thanh Hòa không nói với Cố Trường An chuyện mình đã chuẩn bị xong đơn xin kết hôn, cô muốn để anh ngoan ngoãn dưỡng thương, nếu không lại không kiềm chế được mà chạy loạn khắp nơi.
Tìm được một người bạn đời là quân nhân, Tô Thanh Hòa cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tạm thời không nói với Trường An, nhưng nói gì thì nói cũng phải thông báo cho mọi người trong nhà. Viết thư thì không kịp, Tô Thanh Hòa quyết định đến bưu cục gọi điện thoại về nhà.
Vì khoảng cách quá xa, muốn gọi một cuộc điện thoại về nhà còn phải chuyển qua vài đường dây.
Đầu tiên cô gọi tới công xã, kết quả không kết nối được, cô lại gọi cho huyện.
Cuối cùng cũng gọi được cho bưu cục ở huyện. Tô Thanh Hòa nhờ người đưa tin cho nhà họ Cố, nói cô và Trường An chuẩn bị kết hôn vào ngày 28 tháng chạp, phòng ở và đồ dùng đã có đầy đủ, mọi người trong nhà không cần lo lắng.
Dù sao bí thư Cố cũng là bí thư huyện, sau khi người ở bưu cục nghe điện thoại xong thì lập tức gọi điện thoại cho văn phòng huyện ủy.
Giữa trưa người nhà họ Cố đều ăn cơm ở chỗ làm, Cố Lâm và Cố Lỗi cũng đến nhà ăn ở chỗ làm, ăn cùng cha mẹ.
Từ sau khi Tô Thanh Hòa rời khỏi huyện, trong lòng mẹ Cố luôn không dễ chịu. Hơn nữa bây giờ bà cũng đang làm việc ở liên đoàn phụ nữ, căn bản không muốn quan tâm đến những chuyện khác, nên quyết định bảo hai vợ chồng Cố Trường Chính và Cố Trường Bình ăn ở chỗ làm luôn. Vậy nên đến tối người nhà họ Cố mới nghe tin từ bí thư Cố.
Mẹ Cố vừa nghe tin con trai chuẩn bị kết hôn ở bên ngoài thì đau lòng chảy nước mắt.
Hai con trai lớn kết hôn đều do bà lo liệu, không coi là làm tốt, nhưng thứ gì nên có đều có. Trong nhà có đủ phòng ở, còn mời hai bàn rượu. Sao đến lượt Trường An và Thanh Miêu Nhi lại phải chịu thiệt thòi như vậy chứ.