Chương 463: Báo tin
“Hu hu, Trường An và Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta đúng là số khổ. Chưa được sống những ngày tháng an lành, đồ ăn ngon trong nhà cũng không được ăn miếng nào… Trường An và Thanh Miêu Nhi của mẹ à——”
Người một nhà nghe không dám hé răng.
Hai vợ chồng cậu ba thật đáng thương.
Cậu ba đi bộ đội là do họ, vợ cậu ba thì đi theo cậu ba. Cho nên cuối cùng chuyện này đều do họ gây ra.
Bí thư Cố khuyên nhủ: “Được rồi, cũng không xa lắm, chẳng phải còn mấy ngày nữa sao, đến lúc đó ngồi xe đến thăm hai đứa nó cũng được.”
Mẹ Cố lập tức đứng dậy đi vào nhà.
Bí thư Cố đau đầu nói: “Bà lại làm gì thế?”
Mẹ Cố lau nước mắt: “Tôi đi lấy đồ. Trường An và Thanh Miêu Nhi quá đáng thương. Tôi phải mang vài thứ tốt đến cho hai đứa.”
Sau đó bà chỉ vào hai đứa con trai của mình: “Em trai các con sắp kết hôn, các con hiểu chứ!”
Sau đó quay người vào phòng.
Cố Trường Chính và Cố Trường Bình vẫn giữ im lặng. Những lúc như này mẹ nói cái gì thì chính là cái đó, đừng làm cho mẹ tức giận.
Sáng sớm hôm sau, trong phòng khách nhà họ Cố được chất đầy đồ vật. Vải dệt chăn nệm, bình nước ấm, chỉ cần là có thể dọn đi, mẹ Cố hận không thể dọn đến cho vợ chồng Tô Thanh Hòa hết.
Bí thư Cố sầm mặt xuống, mang cái này đi, người ta sẽ chê cười mất. Với lại Thanh Hòa đã nói ở bên kia hai người đã được phát đồ. Những thứ cũ này của bà cũng không dùng được.
Đương nhiên ông biết không thể nói ra lời này: “Trên xe không chở hết được, chờ năm sau gửi qua đi.”
Mẹ Cố lại không tình nguyện cất đồ. Thu dọn được một nửa, lúc này mới nhớ ra còn phải thông báo cho bà thông gia nữa. Bà lập tức sai Cố Trường Chính đạp xe chở mình đến công xã.
“Để Trường Chính đi là được rồi, bà đi xa không sợ lạnh à.” Bí thư Cố nhíu mày nói.
Mẹ Cố vây áo kín người: “Sợ gì chứ, đây là chuyện kết hôn đại sự của Thanh Miêu Nhi và Trường An, tôi phải bàn bạc với thông gia nữa. Trường Chính có thể nói được gì.”
Thấy mẹ Cố đã ngồi lên sau xe đạp, Cố Trường Chính buồn bực về phòng. Xem như anh ta đã hiểu ra, không quan trọng cậu ba có ở nhà hay không, người làm cha như anh ta cũng phải lùi ra sau.
Mẹ Cố hứng gió lạnh một đường đến công xã, sau khi nghe nói công xã đã nghỉ thì lập tức đi đến nhà họ Tô.
Lúc này, người nhà họ Cao lại ngồi đầy trong nhà họ Tô.
Bếp lò đang cháy rừng rực, hơn nữa có nhiều người nên rất ấm áp.
Cao Tú Lan ngồi cạnh bếp lò nói chuyện với mọi người. “Các đồng chí, phụ nữ chúng ta không chỉ cần học hỏi thêm, mà còn phải đoàn kết. Đoàn kết tất cả người già và trẻ em. Mọi người phải thông cảm cho sự khó xử của liên đoàn phụ nữ chúng tôi, tôi không quan tâm được nhiều chuyện như vậy. Tôi tay già chân yếu, không thể hở một tí là đến nhà từng người được.”
Mọi người sốt ruột, vậy thì phải làm sao? Sao cán bộ cao cấp có thể mặc kệ họ?
“Cán bộ cao cấp, như vậy không được, chị mặc kệ chúng tôi, thì chúng tôi không thể sống được.”
“Đúng vậy, nếu chị mặc kệ thì chúng tôi sẽ bị đánh, sẽ chịu tội.”
Cao Tú Lan xụ mặt nói: “Tôi còn chưa nói xong đâu. Phụ nữ chúng ta phải đoàn kết giống như lần trước vợ Nhị Cẩu Tử bị Nhị Cẩu Tử đánh. Không phải những người ở gần đó chạy nhanh tới giúp đỡ vợ Nhị Cẩu Tử là xong sao? Về sau nếu ai xảy ra chuyện, vợ Nhị Cẩu Tử cũng có thể giúp đỡ người khác. Đừng chỉ biết đứng quét tuyết ngoài cửa nhà, bo bo giữ mình. Mấy tên đàn ông biết chúng ta lợi hại thì còn dám ra tay sao?”
Vợ Nhị Cẩu Tử cảm động gật đầu. “Lần này nếu không có cán bộ cao cấp thì tôi thật sự không biết sống ra sao. Phụ nữ đúng là số khổ, bình thường mọi thứ đều tốt, một khi nháo lên lại bị thua thiệt, họ chỉ biết bắt nạt phụ nữ yếu đuối như chúng ta thôi.”
Cao Tú Lan nói tiếp: “Cho nên về sau nhà ai xảy ra chuyện, ai ở gần đó phải chạy nhanh đến giúp, cứ hét to lên, để đàn ông trong thôn biết phụ nữ chúng ta lợi hại cỡ nào.” Chủ yếu là bây giờ bà ấy không có sức để quan tâm đến những chuyện cãi nhau ầm ĩ trong nhà. Bây giờ phải sắp xếp cho các nữ đồng chí trong liên đoàn phụ nữ học tập kỹ năng văn hóa, để sau này có thể đi làm công nhân trên thành phố. Chuyện này do bà ấy đề xuất, nên chủ nhiệm Vương đã giao cho bà ấy làm.
Chuyện lớn như vậy, nếu thành công thì sẽ rất hãnh diện, cần phải làm cho tốt.
Lúc mẹ Cố vào nhà họ Tô thì thấy một đám người trong nhà họ Tô đang tạm biệt Cao Tú Lan rồi chuẩn bị đi ra.
Mẹ Cố nhìn cảnh tượng này thì vô cùng hâm mộ.