Chương 464: Thương con
Đều là phụ nữ, bà thông gia làm việc trong liên đoàn phụ nữ thật không tồi, quá uy tín. Không giống bà, những người phụ nữ tới khóc lóc kể lể chỉ cần tiếp xúc với bà thì không tới liên đoàn phụ nữ nữa. Điều này làm bà ngại đến liên đoàn phụ nữ, về sau những người trong liên đoàn nể mặt ông Cố tới nhà mời bà, bà mới đi.
Chờ đến khi mọi người đều ra sân, Cao Tú Lan mới nhìn thấy bà thông gia tới, lập tức nhiệt tình tiếp đón.
“Ai da, bà thông gia tới rồi, sao không vào nhà đi. Trời lạnh như vậy đứng ở ngoài lạnh lắm. Tới đây, tôi sưởi ấm tay cho bà.” Nói xong bà ấy nắm lấy tay mẹ Cố đặt vào trong tay áo mình.
Mẹ Cố vẻ mặt cảm động: “Không lạnh không lạnh, tôi mới đến thôi.”
Cố Trường Chính đẩy xe vào sân.
Vào trong nhà, Cao Tú Lan mang hai cốc đường đỏ ra.
Mẹ Cố vừa thấy trong nhà trống vắng thì hỏi: “Sao chỉ có mình bà ở nhà thế?”
Cao Tú Lan thở dài nói: “Ai da, người ta thường nói con trai cưới vợ rồi quên mẹ, chúng nó về nhà mẹ vợ hết rồi. Nói là quanh năm suốt tháng không có thời gian đến thăm mẹ vợ nên đã đến đó ở vài ngày.” Bà làm việc lớn, sao có thể để những người không liên quan chiếm chỗ trong nhà chứ, nên đi chỗ nào thì đến chỗ đó đi.
Mẹ Cố lập tức đau lòng cho Cao Tú Lan. Bà có thể hiểu được cảm giác của bà thông gia. Mấy đứa con trai đều quá không hiếu thuận! Chỉ có Thanh Miêu Nhi và Trường An là tốt, vậy mà còn bị người ta đuổi đi.
Nghĩ đến lòng tràn đầy khó chịu.
“Bà thông gia, tôi có chuyện rất tốt muốn nói với bà, Thanh Miêu Nhi và Trường An sắp kết hôn rồi.”
Cao Tú Lan đang uống trà nóng, nghe được lời này thì suýt nữa sặc nước. Vội vàng đặt ly xuống nhìn mẹ Cố: “Lúc nào, sao tôi không nghe thấy tin gì vậy.”
Mẹ Cố lập tức giải thích: “Hôm qua Thanh Miêu Nhi gọi điện thoại về. Con bé có gọi đến công xã nhưng không được.”
Nói xong bà lập tức lau nước mắt: “Tội nghiệp hai đứa nhỏ, Thanh Miêu Nhi nói chỗ làm đã cấp phòng ở cho hai đứa, dặn chúng ta không phải lo, nhưng sao tôi không lo được cơ chứ, đều là tâm can của tôi mà.”
Cao Tú Lan cũng không dễ chịu, con gái lấy chồng mà không được ở bên mẹ. Ai da, sớm biết vậy đã không cho cô đi học đại học.
Bà ấy thở dài: “Tâm tư của Thanh Miêu Nhi tôi biết, nó muốn ở cạnh Trường An.”
Mẹ Cố khóc to hơn: “Bà thông gia, nhà họ Cố chúng tôi xin lỗi bà. Xin lỗi Thanh Miêu Nhi. Bà yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị tốt rồi. Chúng ta đến xem hai đứa nhỏ kết hôn, xem chỗ ở của hai đứa rồi mang đồ tới.”
Cao Tú Lan vừa nghe lời này thì lập tức hăng hái, lại có chút khẩn trương: “Tôi chưa đi xa nhà bao giờ.”
Nơi xa nhất bà ấy từng đi chính là huyện thành.
Mẹ Cố nói: “Tôi cũng vậy.” Nơi xa nhất bà từng đi là tỉnh thành.
Sau đó hai người đều nhìn Cố Trường Chính.
Cố Trường Chính: “… Con đi rồi.”
Tô Thanh Hòa không biết chuyện mọi người trong nhà định tới đây. Dù sao ở thời đại này có rất nhiều người làm như vậy, cha mẹ không ở cạnh thì làm đám cưới ở đơn vị. Có người còn không làm đám cưới, lấy giấy chứng nhận kết hôn, rồi dọn quần áo rồi ở cùng một chỗ, tạo thành một gia đình.
Cô có được phúc lợi từ chỗ làm là phòng ở cùng với vật dụng sinh hoạt đã rất không tồi.
Thừa dịp hai ngày Cố Trường An dưỡng thương, Tô Thanh Hòa đến bệnh viện phụ giúp và sửa sang đồ đạc trong nhà. Thời gian trôi qua quá nhanh. Có nhiều thứ chưa kịp mua. Tủ quần áo do bác sĩ Sở tặng, giường là do chủ nhiệm Chu tặng, còn cái bàn thì mượn trong nhà ăn.
Tuy rằng rất đơn sơ, nhưng Tô Thanh Hòa lại cảm thấy yên ổn.
Đây là một gia đình thật sự thuộc về cô.
Lúc Tô Thanh Hòa dọn dẹp đồ đạc trong phòng cùng các đồng nghiệp trong bệnh viện, đội trưởng Cát dẫn theo mấy binh lính đến thăm Trường An.
Lần này sau khi dẫn tù binh về, tiểu đội bảy đã lập công tập thể. Cố Trường An cũng lập công cá nhân.
Phía trên đã thương lượng về vấn đề này, phần thưởng của Cố Trường An vẫn được trao tặng.
“Đồ đạc đã được phân phát rồi, phòng ở có thể sắp xếp bất cứ lúc nào.”
Đội trưởng Cát nói với vẻ mặt hưng phấn: “Rốt cuộc khi nào cậu kết hôn. Tôi nói cho cậu biết, đối tượng của cậu thật đúng là không có gì để nói. Người như cậu mà cũng có thể tìm được đối tượng tốt như vậy. Con không mau cưới về đi. Đừng để chó săn khác ngậm mất.”
Cố Trường An nhếch miệng: “Thanh Miêu Nhi nói, chỉ cần tôi dưỡng thương xong, ngày 28 tháng chạp sẽ kết hôn.”
“Không phải hai ngày nữa thôi sao? Có kịp không? Ai da sao cậu không nói sớm?!” Đội trưởng Cát tức giận.
Cố Trường An đáp: “Tôi nằm đây thì nói với ai được?” Sau đó vẻ mặt kiêu ngạo: “Thanh Miêu Nhi được bệnh viện cho căn hai phòng ở. Không cần phòng ở bộ đội nữa, Thanh Miêu Nhi còn nói bệnh viện sẽ làm đám cưới cho chúng tôi, kêu tôi không cần lo gì hết, chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được. Với lại Thanh Miêu Nhi sẽ không bị chó săn khác ngậm đi đâu!” Thanh Miêu Nhi đối xử với anh tốt như vậy mà!